Sunday, April 30, 2017

Không đề tháng Tư

Không phải câu chữ của mình. Có lẽ cũng đã lãng quên nó như chưa từng nhớ đến, nếu không có 1 ngày được lập trình nhắc đến một cách máy móc đâu đó trên cõi mạng.

Xưa từng vô tâm, từng đọc rồi quên. Vậy nên nay mới xót xa khi đọc lại, một giọt nước mắt nóng hổi như của ai đó vừa rơi xuống tay mình...
--------

Em ơi
Anh vác đến cho em một khuôn mặt
của ngày cuối tháng Tư
mải muốt cơn mưa,
đầm đìa cơn nắng
Cái tháng Tư dài lên thê như nỗi buồn của anh quét đất
Phải nói chứ
Phải cười thôi,
nhiều vào
.....
ôi cái mặt
phản chủ nhanh như lật bàn tay

Saturday, April 29, 2017

Qua ngày

"Có những giai đoạn của cuộc sống mà trái tim dường như rơi vào một khoảng ngưng đọng. Gần như không còn rung động, không còn đau xót cũng không còn hạnh phúc. Những nhịp đập trở lại thành một bản nhạc lặng lẽ, không bay bổng tươi vui mà cũng cẳng chìm đắm buồn bã. Như một sự ngưng đọng vĩnh viễn.Như một khoảng trống. Như một căn phòng không đồ đạc. Như một ngôi nhà không người ở. Chỉ đơn giản là giữ cho cộc sống tiếp tục.

Có những giai đoạn như thế. Khi nước mắt cũng không thể chia sẻ được. Khi ngay cả nỗi đau cũng không còn làm người ta rùng mình đến tận nơi sâu kín nhất nữa. Khi nụ cười không chạm được đến đuôi mắt. Khhi ngay cả hạnh phúc cũng không còn có thể thắp lên chút ánh sáng trong hồn…

Sợ nhất những sáng mai thức dậy thấy  mình như thế. Trống rỗng và lặng lẽ. Thấy koong yê, không nhớ, không say mê, không buồn bã cũng chẳng thiết tha. Thấy  mọi thứ nhàn nhạt, vô vị, vô nghĩa…"

Saturday, April 8, 2017

08.04.2017

Thêm một mùa hoa, những bông kèn trắng yêu kiều chưa một lần lỗi hẹn với tháng 4.

Những bông kèn trắng ở nhà giờ này đã nở. Cô mang chúng về từ sáng qua. Sau đó là chuyến đi dài. Giờ này đã chuẩn bị sang 1 ngày mới, sau 1 ngày mệt nhoài vì dậy sớm và di chuyên suốt cả ngày vẫn không đủ làm cô quên những điều lẽ ra cần phải quên.

11h đêm. Khi hầu hết mọi người đã say ngủ, thì cô vẫn ngồi ngoài sân, dưới mênh mang sương núi và bên cạnh là những người xa lạ. 3 người phụ nữ, 1 người ngồi nướng khoai, 2 người khác uống trái cây. Chỉ mình cô uống rượu cùng những người cô gặp lần đầu tiên, cũng có thể là cuối cùng. Có gì là quan trọng đâu. Cũng có ai quan tâm đâu. Chỉ là những người, trong 1 phút đó gặp nhau, uống với nhau 1 ly, rồi mai lại đi con đường của mình. Ba người phụ nữ ngồi cạnh cô lúc đó, chắc mỗi người cũng mang 1 tâm trạng khác nhau....

Lòng người nhỏ mà sâu, đến nỗi không ai đo đếm được. Tim người thì chật, sao đi mãi cũng không thể thoát ra nôi chính mình. Chi có điều, buông tay là vĩnh viễn xa, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Như tháng 4, chẳng bao giờ hoa lỗi hẹn

Monday, June 14, 2010

14.06.2010

Hôm nay giỗ bà nội. Chưa một năm nào tôi quên ngày giỗ của ông bà nội. Nhưng có lẽ cũng 6 năm rồi tôi không ở nhà vào ngày này, cũng không có một nén nhang nào được thắp lên. Mọi thứ được giữ lại ở trong lòng.


Những năm đầu ở HN, ngày giỗ nào tôi cũng chạy vào nhà người thân để thắp một nén nhang… nhưng mà vì người thân tử tế quá, cho nên sau này ngay cả điều đơn giản đó cũng không thực hiện được. Người thân tử tế ngày hôm nay có đã không giống như 6 năm về trước, có lẽ đã rất mong tôi trở về, mong được nối lại cái gọi là tình thân mà ngày xưa chính họ đã gạt bỏ khi nói “tao làm giỗ bà trước rồi, mày không cần phải vào nữa”. Nhưng trong tôi từ lâu đã không còn cảm giác gì về họ, nên không thể nói tôi buồn hay vui, tôi chờ đợi hay mong họ vĩnh viễn quên đi mối quan hệ này. Cái gọi là gia đình cũng không phải là nơi để mình trở về vào những ngày này.


Cho nên, tôi nghĩ, dù là năm nay hay nhiều năm sau nữa, ngày này hàng năm, tôi sẽ chỉ giữ cho riêng mình những ký ức của ngày tháng cũ…

Saturday, April 3, 2010

Bài học cuối cùng của tuổi mười lăm



Bài học cuối cùng của tuổi 15
Em nắn nót ghi thêm ngày tháng
Viết tên mình, tên lớp, tên cô
Rồi dừng lại một giây...
... ghi thêm tên người bạn
Vào bên lề bài học hôm nay

Bài học cuối cùng của tuổi 15
Cô dạy gì chắc em không nhớ
Nhập nhòa trong em
Là gương mặt bạn bè
Là bảng đen phấn trắng
Là sân trường inh ỏi tiếng ve kêu

Ngày mai...
Tuổi học trò khép lại
Trước ngưỡng cửa cuộc đời
Suốt 10 năm ấy
Là hình ảnh cô trong bài giảng hôm nay

Thursday, April 1, 2010

Phố vắng đèn vàng, mưa bụi bay

Tình cờ bắt gặp bức vẽ phố vắng đèn vàng mưa bụi bay của một người quen (?), bỗng dưng ùa về ký ức của nhiều năm trước, ký ức của những ngày sinh viên nhiều lãng mạn và mộng mơ. Ký ức của những đêm mùa đông lặng lẽ đèn vàng.

Những đêm mùa đông, mưa bụi lây rây. Những đêm mùa đông không ngủ. Những đêm mùa đông trở dậy lặng lẽ đứng trên ban công tầng 4 nhìn hút mắt ra phía xa xăm. Nhạt nhòa mưa. Đêm không tiếng động. Chỉ có ánh đèn vàng nhạt nhòa soi qua làn mưa bụi, thứ ánh sáng mù mù càng làm cho đêm mùa đông hiu quạnh hơn. Nhưng không thấy cô đơn, không thấy lạnh. Chỉ mamg mang một thứ cảm giác xa xăm không thể gọi tên.

Có lẽ sẽ không thể nhớ nổi đã có bao nhiêu đêm mình đứng như thế trong suốt 3 mùa đông của đời sinh viên, khi còn sống ở tầng 4 khu tập thể cũ. Có khi là một mình. Có khi là với cô bạn cùng học, ở cùng nhà. Có khi cứ đứng im lặng như thế rất lâu. Có khi là một vài câu chuyện vặt vãnh về đời, về người. Có khi không phải ở ban công tầng bốn, mà ở chiếc ghế đá nhỏ dưới sân khu tập thể, khi ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ tầng bốn là vấp phải ánh đèn cũ kỹ mà thủy chung, bao nhiêu năm sừng sững thắp sáng lối về. Cũng có khi hai đứa dắt tay nhau đi bộ xuống, băng qua bên kia đường là con phố nhỏ với những hàng ăn đêm rất khuya, tấp vào một hàng quán nào đấy vừa co ro xuýt xoa, vừa háo hức khơi thêm lửa cho những bếp than hoa nướng khoai nướng ngô... Hồi ấy vui là thế, hồn nhiên là thế. Những hồn nhiên giản dị mãi mãi của một thời mà sau này không bao giờ còn cơ hội gặp lại.

Và, mặc cho những mua đông lạnh lẽo mưa phùn, gió rít ào ào ngoài phố, thì qua những ô cửa kính, ánh đèn vàng bao giờ cũng gợi lên một sự ấm áp ngập tràn tình yêu thương gia đình.

Với bức tranh này, cứ mỗi lần nhìn là một lần gợi nhớ ban công cũ, ánh đèn vàng chìm trong đêm tịch mịch, mưa bụi mịt mù và những ký ức cũ. Chỉ đơn giản là nỗi nhớ. Tuyệt nhiên ko thấy buồn. Và trong ký ức ánh đèn vàng phố vắng năm xưa cũng hình như bao giờ cảm thấy buồn, cảm thấy cô đơn như người vẽ đã đặt tên cho bức vẽ ấy.

Trong một thoáng xao xuyến, bỗng dưng lại có ước muốn được đứng lặng im trên con phố vắng, trong một đêm nào rất khuya với ánh đèn vàng ấm áp và mưa bụi lất phất bay, lòng chắc sẽ đầy bình yên.



P/s: Nếu bạn không nhìn thấy bức vẽ đã gợi cảm hứng trong bài viết này, tức là bạn đã không có duyên và không gặp may. "Thôi em giữ cho riêng em biết" hi hi


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa (From Google)

Thursday, December 31, 2009

Béo ngố nhưng mà béo dễ thương

Cuộc điện thoại của bạn lúc nửa đêm qua còn làm mình cười mãi đến hôm nay. Cả đến tận lúc mình kể lại cho bạn của mình nghe, rành rọt từng chi tiết một, mình vẫn thấy buồn cười. Và béo ạ, người nghe mình kể chuyện đã nói với mình, bạn là một người bạn tốt, và chắc chúng mình sẽ còn mãi là bạn như thế đấy.

Và chắc là mình sẽ gọi bạn là... béo ngố mãi thôi. Mình biết, không phải bỗng dưng bạn gọi cho mình từ nửa vòng trái đất. Biết luôn cả điều bạn ngập ngừng vòng vo hết chuyện này đến chuyện kia mãi vẫn không nói được điều muốn nói với mình. Bạn, sao mà bao nhiêu năm rồi vẫn thế...

Biết nói với bạn thế nào? Điều khó nói nhất với (các) bạn thì mình cũng đã nói rồi. Đến lúc cần có 1 quyết định thì cũng đã quyết định. Đúng hay sai sẽ còn là cả 1 câu chuyện rất rất dài. Không phải là kế hoạch, vì không ai chọn cho mình 1 kế hoạch như thế. Mà là định mệnh. Là định mệnh của mình phải đi con đường đó. Và mình đã lựa chọn. Và mình tin là mình sẽ có 1 cuộc sống tốt.

Giá như là bạn ở đây. Có thể bọn mình sẽ có hàng tiếng để nói chuyện điện thoại như ngày xưa. Có thể mình sẽ cùng đi bộ hết 1 buổi tối để kể cho bạn nghe câu chuyện của mình, 1 câu chuyện rất dài. Dài như thể bao nhiêu năm qua, mình đã đi mãi mà vẫn không ra khỏi trái tim mình, cho nên hôm nay mình dừng lại. Và mỉm cười.

Và nếu là bạn ở đây, dù mình lúc đó như thế nào, mình hứa là vẫn sẽ vào bếp làm cơm mời bạn, hệt như là ngày xưa. Dù không còn Hà để ngồi nhìn 2 đứa vì tranh ăn mà cãi nhau chí chóe...

Có 1 điều mình đã từng nói, bây giờ nói lại với bạn và những người còn nghi ngờ: Người không sống cuộc đời của mình. Không đi con đường mình đi. Không nghĩ những điều mình từng nghĩ. Không trải qua những đau khổ như mình đã từng đau khổ... làm sao hiểu hết được những gì mình đang trải qua, đang cảm nhận thấy?

Mình nhớ là béo chỉ từ mặt mình nếu mình cắt tóc ngắn thôi, ngoài ra chả có lý do nào để chúng mình thôi là bạn. Cho nên, cậu và Hà và miu... mãi là những người bạn mà mình yêu quý.



P/s: Năm mới đến rồi, mình chuẩn bị đi đây. Khi trở lại vào tuần tới, mình hứa sẽ giải đáp tất cả mọi thắc mắc, mọi câu hỏi của bạn. Để sau đó lỡ mình có nhắc đến Tân cún, bạn cũng sẽ ko gầm lên ”Tân cún không phải vấn đề quan tâm ở đây” với mình như là đêm qua hi hi