Monday, October 24, 2005

Entry for October 24, 2005

(Unknown)

Không hiểu sao có buổi chiều nay
Gặp lại nhau bỗng nhiên em khóc.
Giọt nước mắt em làm sao ngăn được

Anh bây giờ xa khuất tầm tay.
Biết nói gì khi tình đã nhạt phai
Tháng 12 trời còn mưa vời vợi
Em bâng khuâng đứng lặng cuối đường.

Chẳng còn gì để trách cứ nhau.
Khi trái tim không cùng suy nghĩ,.
Đốt làm chi những dòng thư cũ
Xóa được đâu kỷ niệm rất nhiều.

Rồi mai này ai sẽ yêu anh
Tình yêu ấy ngàn lần không đơn giản
Tình yêu ấy còn chút gì lãng mạn.
Xin gửi về người con gái yêu anh…

“… Một ánh lửa sẻ chia là một ánh lửa lan tỏa, một nụ cười cho đi là một nụ cười nhận lại. Sự sống chỉ có khi đi cùng với trao đổi, với hy sinh để mỗi ngày con người đều được “làm mới”, đều mình và yêu người hơn nữa. Không có những điều đó thì sự sống chỉ dừng lại ở mức tồn tại mà thôi…”
Liệu có phải là như thế? Và có làm được đúng như thế?

Wednesday, October 19, 2005

Entry for October 19, 2005

One of the best thing in my life is the love with you...

Event me don't have a lot time to spend each other.

I want you to know how much I treasure you.

Today, I’m sad but it’s ok, I feel better than few days ago.

I have just seen all the Memories still green of you and me, miss you so lot.

I’m just thingking of you and our happy time!

How happy? There was no sorrow, there was no pain. That’s so funny!

When ever Iam trouble, I often think of you first beacau you are only one, who I loves so much and share with my happy and sad also, without shy.

Maybe nobody is not as close and good as you.

That’s very kind of you

Monday, October 17, 2005

Entry for October 17, 2005

Lang thang và nhặt được đâu đó trên mạng bài viết này... quote lại vì đơn giản là mình thấy thích

Em hãy cứ là 1 đám mây thôi, bình yên trôi…

Tôi không trách anh dẫu đôi lúc, có thể tôi đã nghĩ, anh quá vô tâm để có thể dừng lại trước vòng xoáy cuộc đời.. Tôi cũng chẳng trách mình đã tự xé tan lớp vỏ bảo vệ tránh làm tổn thương mình khi yêu.. bởi tôi biết, có cho tôi làm lại từ đầu, tôi lại vẫn cứ gặp anh, cứ để cảm xúc nổi trôi theo anh, lại cũng vẫn xoè tay ra so tay với anh, lại cứ vẫn ngượng đỏ mặt khi nghĩ về anh...và rằng tôi vẫn yêu anh!!! Tôi yêu anh nên cũng yêu cả những nét đáng yêu và cả những cái đáng ghét bởi vì thiếu những điều ấy anh chẳng thể là anh nữa rồi..

Anh sống thực dụng nên tốt hơn cho tôi nếu chấm dứt tất cả. Tôi sẽ hạnh phúc hơn với một người đàn ông khác như anh nói được ư?... Tôi cười chua xót... nếu anh không phải là tôi thì làm sao anh có thể biết chính xác cái tôi cần, anh hay một người khác thay thế? Chẳng lẽ trong cuộc sống, người ta cứ phải gặp một vài người, đau khổ một vài lần rồi mới tìm được người thật sự yêu thương mình, gắn bó với mình cả đời hay sao?

Có rất nhiều lý do để bắt đầu và cũng có nhiều lý do để kết thúc nhưng lý do quan trọng nhất là người ta không còn đủ quan tâm, không còn đủ nhiệt tình hay phải nói chính xác là không còn đủ tình cảm dành cho người kia nữa… Đơn giản mà xót xa…

Anh thì khác, anh nói vẫn còn yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó khi bàn tay anh run rẩy nắm tay tôi. Nhưng yêu mà lại không thể gắn bó cùng nhau… không hiểu tôi đau hay buồn cười khi nghe anh nói vậy.., chỉ có những đêm mùa thu về, một mình trong trống vắng giữa màn đêm se se lạnh, tôi mới thấy nước mắt mình lại rơi…

Có lẽ tôi đã quen với tất cả những cung bậc cảm xúc, quen với những đắng cay trong cuộc đời, quen cả với việc nhận về mình những ấm ức, tủi hờn,,, Tôi đã bao giờ có thứ gì đó trọn vẹn đâu.. với tôi một nửa cũng là quá đủ rùi, một nửa gia đình, 1nửa tình yêu…

Tình yêu không đơn thuần là những cảm xúc mặc dù nó được bắt đầu bằng những rung động... nhưng để duy trì nó thì cần phai có nhiều điều khác nữa... Mà những cái tôi có, anh lại không cần, những cái anh cần, tôi lại chẳng có.. Tôi nghe tim mình vỡ vụn, từng mạch máu không chứa nổi bao điều bỗng chốc vỡ oà...

Tôi không hiểu tôi có lỗi gì khi sinh ra mình là con gái mà để được yêu thương lại khó đến vậy? Có phải vì tôi đã sống bằng những rung động? Có phải vì tôi đã không chọn được hoàn cảnh, điều kiện khi được sinh ra trong đời?? Có tội vì tôi đã không gặp anh đúng lúc? Đúng nơi? Và đúng hoàn cảnh???

Ước gì tôi đã không gặp anh? Ước gì tôi đừng là tôi khi gặp anh lần đầu? Để tôi không phải xót xa khi một sớm mai kia thức dậy, tất cả những gì thuộc về anh đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện????

Làm mặt trời trg tim người khác cũng nóng bỏng và chói mắt anh nhỉ? Có lẽ, em hãy cứ là 1 đám mây thôi, bình yên trôi… em nghĩ thế.....

MH: Chúc mừng sinh nhật một tuổi của entry này! Wednesday October 18, 2006 - 11:53am (ICT) Remove Comment

P.S. … :) Cám ơn chị My Hoa nhé. Em cũng không để ý là entry này đã tròn 1 tuổi... Thời gian như ngọn gió mà có những điều chẳng thể qua nhanh... nên khi nhìn lại, vẫn thấy xa xót cho một miền ký ức buồn đau đến tận giờ vẫn không thể nào quên được....
Wednesday October 18, 2006 - 12:35pm (ICT) Remove Comment

Friday, October 14, 2005

Entry for October 14, 2005

Đêm... với tôi là sự trở lại của kí ức và những ám ảnh, từ anh. Tôi thường thấy những ảnh ảo hiện ra, lôi kéo tâm trí tôi. Tôi hình dung lại những ngày đã qua, từng chút một… và tưởng chừng như có thể như đang nhìn thấy anh trước mặt tôi, từng màu áo, từng ánh mắt, từng nụ cười, nhớ giọng anh ấm áp mỗi lần tôi mong manh áo mỏng…

Rồi trí nhớ tôi lùi xa hơn… nhớ đêm đầu tiên đứng cạnh bên anh, khi ấy, dưới vòm si già và xung quanh là mênh mang sóng nước hồ Tây, trong vòng tay anh tôi đã run rẩy đến thế nào? Nhớ nụ hôn đầu tiên dưới sân khu nhà tập thể, xung quanh là đêm lặng im và trên cao chỉ duy nhất một vầng trăng chứng giám… nhớ những lúc ngồi phía sau anh, tựa vào bờ vai anh hay những lúc ngả đầu bên anh, cảm giác bình yên và tin yêu… kỉ niệm thì nhiều, sao càng nghĩ càng thấy mắt mình nhòe ướt….

Tôi đã từng muốn quên anh, không còn nhớ gì về những ngày bên anh ngọt ngào nhưng cũng đầy xót xa đau khổ kia nữa. Tôi từng muốn nguyền rủa anh như người ta nguyền rủa quý sứ, muốn hận thù anh… Nhưng giá mà tôi có thể làm được điều đó…

Những đóa hoa vàng lại một lần bừng lên rực rỡ, vòng tay ấm nóng của anh lại một lần xiết chặt để rồi sau đó là lời chia tay mà tôi không bao giờ muốn nghe, không bao giờ muốn đón nhận… Nhưng tôi còn có thể làm gì được nữa khi chính tôi đang thấy bất lực và hụt hẫng… Ngày hôm qua, chỉ cần bàn tay anh chạm vào tôi trên đường về, anh có cảm nhận thấy tôi run rẩy… Tôi đã từng ao ước, giá mình đừng yêu anh đến thế, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho cả tôi và cả anh…

Không phải bên tôi không có ai có thể yêu tôi được như anh, nhưng làm sao có thể thay thế anh trong tôi? Nhân loại này đàn ông nhiều lắm, nhưng làm sao ai có thể thay thế được cho ai, làm sao ai có thể thay thế được cho anh??? Cả một thời gian rất dài đã qua, đã gặp bao nhiêu người, nhưng không một ai có thể làm tôi rung động, và có lẽ sau này cũng sẽ là như thế…

Tôi nửa muốn níu kéo anh về phía mình, nửa muốn rời bỏ anh mà đi... Lý trí tôi bảo thế, mà sao tim tôi lại đau? Nếu tôi níu kéo anh, liêụ tôi có hạnh phúc ????

Wednesday, October 12, 2005

Entry for October 10, 2005

Entry for October 10, 2005 magnify

Có người nào đó đó nói thế này: “Với tình yêu, ở lại hay ra đi có lẽ không quan trọng bằng để lại trong nhau những kỷ niệm đẹp và vì những kỷ niệm đẹp đẽ và ngọt ngào đó mà con người ta vươn lên và vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc đời để được hạnh phúc và được giữ mãi trong tim mình những ký ức ngọt ngào”. Ký ức thì vẫn ngọt ngào và nghĩ về anh em sẽ chỉ luôn nghĩ về những điều ngọt ngào ấy

Đôi khi tự hỏi, có phải là em đang níu kéo anh, em đang tự dằn vặt mình, làm cho em đau và khóc nhiều hơn vì những níu kéo kia cũng đâu có đưa anh trở về bên em???