Thursday, July 19, 2007

Hà Nội Marina

333 magnify
3 tuần nghỉ ở nhà, sắp phát điên. Lẩn thẩn lôi lại cái bài viết cũ này quăng lên cho blog đỡ mốc. Hôm vừa rồi lại đi ăn ở Hanoi Marina, vẫn chẳng thể nào thích được mấy món ăn ở đó, dù lần này đã đổi sang những món khác có vẻ dễ ăn hơn.
---------------------------------

Ờ, tớ đã từng than phiền, cằn nhằn, cau có, lẩm bẩm nguyền rủa biết bao nhiêu những cái quán ăn mà khi bước vào đó hỏi cái gì cũng hoặc là không có, hoặc là hết rồi. Nhân viên thì gọi khản cả cổ, vẫy đến gẫy tay cũng không thấy đâu. Hoặc là sau khi vâng dạ thì mất hút con chim cút cho đến khi sức chịu đựng của mình gần đi đến giới hạn của sự chịu đựng, phát khùng lên và chuẩn bị bỏ đi thì mới thấy chạy lại, xun xoe với những câu cũ rích, hoặc là anh chị thông cảm, nhà hàng đã hết.... hoặc là thông cảm vì đông khách nên mang chậm... Những lúc đó mà đang stress thì có nước nổi điên lên luôn. Tớ vốn là đứa thiếu kìm chế mà!

Nhưng cái kiểu phục vụ, chăm sóc khách hàng kĩ lưỡng quá mức không cần thiết như ở Hà Nội Marina đôi lúc khiến tớ có cảm giác như bị bién thành đứa trẻ lên 3 tuổi, thậm chí không biết dùng khăn ăn, không biết lấy đũa ra khỏi bao giấy, thức ăn không biết gắp, ngao không biết cách bỏ vỏ,.... tí tí lại

- Chị ơi để em lấy khăn ăn cho chị nhé ! Chưa kịp ú ớ, quay lại nhìn thì đã thấy thằng cu gỡ tung cái khăn ăn ra định trải ra trước mặt mình như khăn lau nước dãi trẻ con. Sợ quá, giật lấy cái khăn và bảo bạn ấy là mình tự làm được!

Trong lúc tớ tự trải khăn thì các bạn lại lấy đũa ra khỏi bao giấy đặt trước mặt tớ. Ôi giời ơi, mà lần đầu tiên tớ ăn súp bằng.... đũa nhá. Súp cá Bớp. Nguyên 1 con cá với 1 đống rau trong cái bát con con. Chả hiểu là rau gì, nhận ra mỗi vị lá lốt. Muốn ăn con cá thì phải dùng đũa gỡ xương với cả cái đầu cá quăng ra ngoài. Chả ra cái vẹo gì. Thế mà lúc gọi đồ ăn, nó cứ nức nở khen ngon và lạ. Vầng, lạ thì thấy rồi, còn ngon....

Gà thì vừa bé ( ko phài ri nên bé đâu nhé) lại vừa gầy vừa dai nhách. May nó không ép tớ ăn như lần đi ăn cưới ở SG, mấy đứa phục vụ chỉ nhăm nhăm chia phần vào bát thực khách để còn có chỗ mà dọn món mới. Tớ vốn khóai gà với vịt, mà hôm qua đành bất lực ngồi nhìn đĩa gà còn nguyên sau khi gặm mỗi miếng đùi bé tí tẹo. Chẹp!

Rồi cái gọi là Ngao hấp bơ ăn với bánh mì. Tây chả ra tây, ta chẳng phải. Cứ ngán ngán kiểu gì, lại váng vất mùi sầu riêng. Tớ vốn khóai mùi sầu riêng, nhưng hôm qua gửi cái mùi đấy thì không thể chịu được. Ngao bình thường vốn dĩ ngon, hôm qua ăn đến con thứ 3 là ngán, không ăn hơn được. Viết đến đây lại nhớ lúc mang ngao ra, anh giai phục vụ lại còn định "để em lấy vỏ ngao riêng ra". Ôi giời ơi, anh giai cứ loay hoay đứng cạnh thế thì bố ai mà ăn được cơ chứ? Chưa kể món tôm sú hấp cũng lại dở ta dở tàu, cay cay ngọt ngọt. Không hiểu thuộc thể loại gì nữa!

Món cuối cùng mình hi vọng có thể nuốt nổi là cơm trắng với canh cua và cà pháo cũng đành ngồi đấy mà nhìn. Cơm quá dẻo, cà mặn chát còn canh cua thì nhạt. 40k cho 1 bát canh cua bé tẹo, 1 tí gạch nổi lên. Nói chung là nhạt nhẽo. Thế là xúc được nửa thìa cơm rồi bỏ đấy! Đấy, kết quả là thức ăn đắt lè cổ mà phải để thừa đầy lên đấy, trong khi cái dạ dày thì vẫn cứ lép kẹp, vẫn cồn cào đói, vẫn muốn biểu tình, vẫn....

Xét một cách toàn diện thì ăn ở Hanoi Marina (vài làn rồi) chả có món nào làm tớ thấy ngon miệng mặc dù các bạn phục vụ rất chi là lịch sự, mỗi một món mới mang ra đều chúc tớ ngon miệng,. Thế rồi khi chán ăn, tớ xin nước trà và hoa quả, các bạn í lại hỏi tớ dùng bữa có được ngon miệng không? Chả lẽ bảo món này thế này, món kia thế khác??? Đành ngậm ngùi mà bảo là ngon! Ngon đến mức món nào gọi ra cũng còn thừa mưa chứa chan ra đấy!

Mà tớ thấy, ngồi phòng VIP hay ngồi public thì cũng chả có quái gì khác nhau. thậm chí ngồi phòng VIP còn ứ có view như ngồi ngoài. Khác mỗi cái là phòng VIP cửa đóng then cài. Mà những đứa như tớ thì cần quái gì cài với đóng cơ chứ?!!!! Cứ thoáng mát lồng lộng tung 1 số thứ lên mà chơi. Tốt nhất là cứ ven hồ ngồi như bọn Tinhdich nhà tớ, hoặc là VBL mà tớ thi thoảng ngồi với mấy đứa bạn còn thấy thoải mái và sung sướng hơn nhiều. Phục vụ cũng tương đối, ko quá nồng nhiệt nhưng cũng ko phải gào toáng lên mỗi khi cần gọi. Và quan trọng hơn, đồ ăn bao giờ cũng hết sach, tớ không bao giờ phải ngồi nhìn bàn thức ăn đầy ú với 1 cái bụng lép kẹp hà hà...

Phù phù! Mà có lẽ, tại tớ là một thực khách khó tính. Tớ sai rồi! Các bạn Hà Nội Marina, các bạn đúng, các bạn hoàn toàn đúng khi phục vụ khách một cách sít sao, nhiệt tình và nồng nàn thế!
----------------------

Kandy… Noi chung la chi cho em cai dia chi cho day di de em biet ma con tranh' ha'ha'

P.S. … :)) chị đề rõ tên to lù lù kia rồi còn gì? Hà Nội Marina

2Ti hờ hờ, ai bẩu háo của lạ. Đáng lẽ ăn 1 lần ko ngon là phải tạch tạch ngay chứ? hờ...

P.S. … Lần đầu thì còn bảo là háo của lạ, chứ những lần sau thì... quả thực là chả nghĩ ra chỗ nào nữa cả. Đi chỗ nào cũng chán. Hâm hấp thế chứ
Cái chỗ này á, vừa ko ngon, vừa đắt, lại vừa không thoải mái

Lumin… con gái zà khó tính, hờ hờ

P.S. … Vầng, khoanh tay thưa chị "em zà".
Hôm nào qua tao ăn trưa đi, bạn zà của mày sẽ lăn vào bếp cho xem

trieu… Chậc chậc, mình vẫn tiếc đĩa bò xào hôm trước...

P.S. … hì hì em biết ai rồi nhá. Mà cứ tưởng hôm đó giày em ko bám đất thôi, hoá ra mắt anh Hải cũng không bám... thức ăn à? Không phải bò, hu hu nhất định ko phải bò mà. Em với Trang đi chợ, lẽ nào bà hàng thịt lừa cả em lẫn nó????

trieu… trùi ui, thế bê với bò khác nhau ah? chậc chậc, thực sự là tư duy lúc đấy vẫn đinh ninh là thịt bò mừ!