Monday, August 20, 2007

Thời gian qua kẽ tay...

Ta và em,
Vừa lạ,
vừa quen...
... không giữ nổi cho mình những trong trẻo hồn nhiên xưa cũ.
Mùa lại mùa, Hà Nội đã vào thu....
Bụi mờ thời gian có bao giờ có bao giờ phủ kín được những rong rêu xưa cũ?
Và từ bao giờ mùa thu trong em cũng mang âm hưởng của đêm???

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đêm mất ngủ.
Đã tắt điện buông rèm, mà rồi lại trở dậy bật máy, khi suốt hai giờ đồng hồ loay hoay không thể tự dỗ chính mình.
Trở dậy, để được nghe lại bài hát quen xưa
".....Dạ khúc đêm nay, một mình em, một mình ta
Chiếc lá rơi, vô tình bên khung cửa.
Ta cô đơn, em thẫn thờ mong nhớ
Một giọt sương rơi, như giọt nước mắt buồn...."
-------------------------

Tuyet… Hik...hik...lại mất ngủ à cún, keep for your health :)

ZOS Cửa sổ nhà bạn đẹp quá.
Nhưng mà tớ nghĩ tại sao cứ lớn lên thì người tai lại không còn Trong Trẻo nữa hả bạn Giang? Tớ nghĩ Hồn Nhiên có thể mất nhưng Trong Trẻo thì có thể cứu vãn chứ nhỉ?

Pha Lê cửa sổ này sao ko thấy mặt trời nhỉ :P