Thursday, March 8, 2007

Entry for March 07, 2007

(Entry nhố nhăng này viết tặng 1 người bạn . Và đọc xong, liệu anh có comment lại rằng “Buồn cười thật” hay không??)

Sáng nay nhận message chúc mừng của anh. Và khi trưa nay đi ăn với 1 người bạn, tự nhiên tôi muốn viết lại câu chuyện ấy, câu chuyện của ngày 8/3 cách đây 3 năm.

Khi đó, anh, 1 người tôi mới quen. Cái sự quen đầy nghi ngại vì lúc đó, anh được coi như 1 trong 2 kẻ phá hại cái diễn đàn mà hàng ngày tôi vẫn tham gia như 1 thói quen, 1 đam mê, một sở thích… Đã giật mình khi nhận được cái gọi là “mật thư” làm quen của anh, người mà lúc đó tôi gọi là… gã. Giật mình vì không biết làm sao “gã” biết mình sở hữu cái nick ấy. Giật mình vì không hiểu làm sao mà hắn lại chọn mình để… làm quen??? Giật mình vì không hiểu tiếp sau đó gã có xử lí cái nick vốn rất thân quen với mình không? Thế rồi sau đó là bạn. Đã có những ngày tháng rất vui khi ấy…

Ấy là một ngày không xa cách 8/3 của 3 năm trước.

22h00, đang ngồi rung đùi chơi line trên phòng thì thấy anh gọi, bảo xuống dưới đi. Đã rất ngỡ ngàng khi thấy gã với quà và hoa. Vui vẻ nhận quà và cằn nhằn nhận hoa. Mình bao giờ cũng thế. Ghét hoa lá trong những ngày này vì đơn giản là thích nhận được hoa trong những lúc chẳng nhân dịp gì hơn. Nhận và đi lên nhà. Ung dung là gã cũng đi về. Để rồi 5’ sau đã lại nghe em 8250 tíu tít reo. Vẫn là gã. Gọi lại để… rủ mình đi chơi. Uh đi, vì mình vốn ham chơi và ham vui muh.

Nhưng đi đâu nhỉ? Hồi đó mình mới chỉ là con bé SV năm thứ 3 ngố ngố và nhắng nhít. Biết gì đâu? Líu ríu ngồi sau xe gã. Líu ríu vung vẩy chân và bị gã cằn nhằn là con gái không được thế. Líu ríu truyện trò và ăn kem ở quán cây đa cạnh cung thiếu nhi… Sao hồi đó cái gì cũng líu ríu. Nhưng được 1 lúc thì phải tìm chỗ đi tiếp, vì quán Cây đa có bao giờ mở muộn? Đang lang thang trên Hàng Bông thì cô bạn gọi điện. Không phải gọi cho tôi. Mà gọi vào máy gã. Quái! Có việc gì mà nó lại gọi cho gã nhỉ? Gã không nghe, mà chìa cho tôi, bảo tôi nghe..

Gừng : Alo…

Cô bạn: Ơ… cho mình hỏi đây có phải máy của anh Đức không?

Gừng : Đúng rồi chị ạ!

Cô bạn: Em ơi cho chị gặp anh Đức.

Gừng : Anh Đức vừa đi ra ngoài rồi, chị có nhắn gì không?

Cô bạn: Ở, Đức đi đâu hả em, mà sao em lại cầm máy của nó/

Gừng : Chị ơi, chị kém tuổi anh Đức đúng không? Thế sao chị lại gọi anh ấy là nó?

Cô bạn: À, gọi thế cho trẻ em ạ. Nhưng mà chị chỉ nói với em thôi nhé, em đừng nói lại với nó ko có là nó giận chị chết đấy.

Gừng : Nhưng từ nãy đến giờ anh ấy nghe hết rồi chị ạ, không cần em nói lại đâu…

Cô bạn: Ối…..

Thỉnh thoảng, lừa được 1 đứa quái quái như nó cũng vui. Dĩ nhiên là sau đó hai anh em đã hành quân đến nhà nó – tức con bé bạn thân của mình. Lúc đó đã gần sang 1 ngày mới, ngày 8/3/04. Ba anh em đã đón 1 ngày mới trong ánh nến. Tự nhiên lãng mạn thế chỉ đơn giản là hôm đó tự nhiên nhà nó bị mất điện. Và sẽ không có cơ hội ngồi lại nhà nó nếu hôm đó nhị vị phụ huynh yêu quý không ngủ lại bên nhà cũ để coi nhà…. Và hôm nay, khi typing lại những dòng này, vừa là muốn cảm ơn anh, 1 người bạn đã lâu rồi không gặp. Vừa là muốn nhắc anh 1 chầu café mà đã hẹn từ rất lâu rồi với hai đứa Gừng và Miu mà mãi vẫn chưa thực hiện được.

3 gã đồng nghiệp chơi chung, hai người bị coi là hacker. Và 1 trong hai kẻ bị coi là hacker phá hại diễn đàn năm xưa, giờ đã yên ấm bên gia đình nhỏ. Còn anh và đồng nghiệp còn lại, biết đến bao giờ? Chúc cho anh sớm có 1 gia đình nhỏ của riêng mình nhé. Và sớm trả nợ café cho em.

--------------------------

ki_en đặt chỗ, tý comment! :p

P.S. … Eo ơi, chồng suýt cưới của mình giờ học được ở đâu cái thói chắc lép thế cơ chứ?

Solkhìn Hì hì hì, buồn cười nhỉ? Cám ơn cái trò "tốn tiền vô nghĩa" của chúng mình nhỉ?

♥Buồn… Nhớ chứ sao không?Vẫn giữ cuốn thơ Gừng tặng, dù sao nó cũng là một phần cuộc sống sôi động, hé hé.
Vẫn còn nhớ cả hội ngồi quán cafe cạnh hồ Tây, Gừng đọc bài thơ gì của Lưu Quang Vũ khá hay (chả nhớ rõ tên).
3 năm, khoảng thời gian vậy là khá dài nhỉ? thằng Huy có vợ, thằng Dương thì cũng em yêu suốt ngày, hôm nọ hỏi Miu, Miu bảo là Gừng vẫn lông bông, thế là không được, hì :D
Hôm nào tụ tập cả 5 người lại, đi cafe anh giả hết tiền cafe luôn =)):D
Một lần nữa cảm ơn Gừng vì cái entry nhé ;)

snowb… Trời ơi, đã 3 năm thật rồi à. Đọc cái entry này của bạn Gừng, thấy mình bước vù một phát từ tuổi 23 sang tuổi 26.
Đó đúng là 8/3 đặc biệt nhất từ trước tới giờ. Giờ điện nhà Miu lúc nào cũng sáng, không bị yếu dần yếu dần rồi co lại bé xíu đỏ lòm như hồi đó nữa. Giờ bạn Gừng cũng xinh hơn và hiền dịu hơn rồi, không lanh chanh đáng ghét như hồi mình mới quen thời đó nữa. Anh Đức thì khỏi phải nói, chắc không còn thời gian để lang thang với 1 em khác không phải người yêu mình trong ngày 8/3...

P.S. … @Gà rù: Hí hí Công nhận dzui. Y như cái lần có đứa lò dò đột kích HN rùi dí alo vào tay em bảo gọi cho chị, rủ chị đi cafe... SG í :D
@BCT: Còn nhiều chuyện vui nữa em muốn kể mà chả biết bắt đầu từ đâu, VD như vụ đi chợ hoa đêm này, vụ bài viết này... hì, anh xếp lịch đi rồi nhắn lại cho bọn em. Em với Miu lúc nào chả đi được?
Bài thơ em đọc ở vỉa hè hồi đó là bài "Từ biệt"
Thôi nhé, em đi
Như một cánh chim bay mất
Phòng anh chẳng có gì ăn được
Chim bay về những mái nhà vui

Nghĩa gì đâu kỉ niệm tháng năm dài
Lời thương mến nhớ lại thành chua chát
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em

Những ngày qua không thể dễ nguôi quên
Em lạc đến đời anh tia nắng rọi
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới
Mối tình đầu tóc dại tuổi mười lăm

Anh làm sao quên được những con đường
Lá vàng rơi trên cỏ
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi

Nhớ lời yêu trong những lá thư dài
Sao em muốn anh quên nhanh chóng thế ?
Anh cũng lạ cho mình xe cát bể
Chắp đời em vào với cánh buồm anh

Anh giặt áo cho em, anh dọn bếp sửa buồng
Lúc em vắng anh thường ngồi tựa cửa ...
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả
Nhưng em cười khi anh chẳng thể vui

Hai ta không đi một ngả đường dài
Không chung khổ đau không cùng nhịp thở
Những gì em cần, anh chẳng có
Em không màng những ngọn gió anh trao

Chiếc cốc tan, không thể khác đâu em
Anh nào muốn nói những lời độc ác
Như dao cắt lòng anh như giấy nát
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu
Tiếng bán mua tiếng cãi chửi ồn ào
Những nhà cửa nhỏ nhoi những mặt người bụi bẩn...

Cánh chim vàng lạc đến đỉnh rừng hoang
Nay trở lại với cỏ mềm quả ngọt
Hãy ra đi sung sướng
"Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói"
Giã từ........