Monday, May 7, 2007

Anh MĐ!

Mt người anh đã rt lâu ri không gp, không trò chuyn. Mt người mà chưa khi nào thy viết nhng tâm s dài như cho chính mình thế. Mt người mà ch dùng nick này duy nht ch đ post không nhiu nhng bài viết trong topic ca em, và dành tng cho em "Tui 20 yêu du" ca Nguyn Huy Thip! Cm ơn anh, dù đôi khi mun ước ao nhiu năm trước chưa tng tình c biết anh; hoc ao ước, anh không xa đến thế, anh đâu đó quanh HN... có l đã không có nhng câu chuyn dài đến tn bây gi. Có th anh vn luôn quan tâm và đc blog ca em, cũng có th chưa bao gi đc. Nhưng nh nhé. Anh vn còn n em 1 ln nào đó ngi trò chuyn. Có bia na, gia HN, dù rt lâu ri em không ung!

Và chc anh s không phin, khi em gi li đây 1 bài viết rt cũ ca anh! :-)

Nào cô bé gừng sao lại buồn thế này. Em đã đọc cuốn truyện "for whom the bell tolls" (của hemingway) chưa, đó là một cuốn sách nên đọc, hơi buồn nhưng nên đọc. Thật tiếc là anh cũng chưa đọc quyển này, chỉ đọc một đoạn trích và bị ám ảnh bởi câu nói của nhân vật chính "Ngươi hỏi chuông đang nguyện hồn ai ư? chuông đang nguyện cho chính hồn mi đó"

Viết cho người mãi rồi.... có phải viết cho người ko hay là đang viết cho chính mình??? Vậy sao lại phải buồn bã thốt lên câu hỏi "Ai viết cho mình?"

Lâu ko múa máy trên bàn phím rồi, hôm nay anh thử mạo muội viết một bài nhỏ, gọi là đóng góp một chút cho cái chủ đề hết sức dễ thương này. Thử viết cho người ở xa từ một người ở xa nhé. Nhưng thật là viết cho ai? viết cho chính mình thôi.

Người ta bảo, ko đi đến tận cùng của đớn đau, làm sao hiểu được ý nghĩa của cảm giác nhẹ nhàng ko bệnh tật.
Người ta bảo, ko gặp thất bại làm sao có được thành công,
Người ta lại bảo, ko có nỗi buồn thì làm sao biết được mình đang vui
Người ta còn bảo nhiều thứ lắm .... Nhưng tựu chung lại là người ta bảo làm người ai cũng phải trải qua nhiều nỗi buồn, niềm đau, thất bại, vv, những cái đó sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn, vững vàng hơn và hiểu được giá trị của cuộc sống hơn.

Anh vốn là người rất ghét kiểu a dua theo mọi người. Anh thấy ai đi xa cũng kêu nhớ HN, lúc đó anh tự nhủ: ừ thì chắc là cũng nhớ, nhưng mà làm gì đến nỗi vậy mà cứ be rinh lên thế. Em cũng có hỏi, HN có gì mà ai cũng nhớ, cũng yêu. Có lẽ giờ anh mới thật sự có câu trả lời cho cả hai câu hỏi ở trên.

HN có gì ư, làm sao anh nhận ra được khi hàng ngày anh vẫn đi lại trên phố phường HN, mặc nhiên tận hưởng những thứ mà HN có. Làm sao anh thấy được cái vẻ thong dong tự tại rất thăng long trong cái cảnh các cụ già thong thả đi dạo buổi sáng tương phản với dòng người tấp nập đi làm ở bên ngoài. Làm sao anh thấy được sự thay đổi hàng ngày của HN để mặc dù phải nhăn mặt, đeo kính để tránh bụi nhưng vẫn hạnh phúc khi thấy những toà nhà, những con đường mới đẹp hơn. Làm sao anh thấy được cảm giác bình an ngồi cùng bạn bè uống nước trên vỉa hè, ngắm mọi người và các cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống đi lại. Làm sao anh thấy được cảnh hai vợ chồng nhà kia, chồng đèo vợ có bầu đi làm, khi chia tay mắt nhìn nhau mà tràn đầy hạnh phúc trong cái quay xe hối hả sợ muộn làm của chàng trai. Làm sao anh cảm nhận được Hà nội náo nhiệt và tấp nập nhưng chỉ cần đi vào một ngôi nhà trong ngõ phố cổ thì đã như ở một thế giới khác, thế giới của 100 năm trước, ánh nắng dịu mờ chiếu trên cầu thang bụi bặm làm từ những năm đầu thế kỷ. Ko khí hơi ẩm lạnh nhưng yên bình. Mọi âm thanh tấp nập náo nhiệt như biến đi. HN đấy em ạ, bình an mà cũng tấp nập, hối hả mà cũng chậm rãi. Những điều đó khi anh xa HN anh mới cảm nhận được.

HN có gì nữa mà sao anh nhớ đến vậy? HN còn có nhiều thứ lắm nữa, có tuổi thơ của anh, có quá khứ của anh, có bạn bè của anh, có người thân của anh. Tất cả những cái đấy đã làm nên anh hiện giờ. Vì vậy HN đã là một phần trong anh, vì vậy khi xa HN thì anh nhớ. Thời gian rồi sẽ làm anh thay đổi. Tình yêu HN trong anh có thể ko còn vẹn nguyên nhưng cái cảm giác nao lòng trước ngày về HN, cảm giác hạnh phúc và háo hức khi trở lại quê hương, cảm giác muốn nhìn qua cửa kính để xem HN đã thay đổi thế nào, cảm giác như nhìn thấy người thân của mình trong những dòng người hối hả kia, cảm giác - ước mong được trở lại HN, cảm giác đó sẽ mãi ko thay đổi.

Anh hiểu ra rằng, khi nói yêu HN, ko phải chỉ là mình yêu HN ko mà còn nghĩa là yêu quá khứ của mình, yêu bố mẹ, người thân, bạn bè, yêu kỷ niệm và vì vậy nó hoà thành vào tình yêu lớn hơn - tình yêu đất nước, yêu tổ quốc việt nam nữa. Và phải chăng đó mới chính là lý do mà sao mọi người đều yêu HN thế.

08.2003

-----------------------------

Viola HN có gì ư, làm sao anh nhận ra được khi hàng ngày anh vẫn đi lại trên phố phường HN, mặc nhiên tận hưởng những thứ mà HN có. Làm sao anh thấy được cái vẻ thong dong tự tại rất thăng long trong cái cảnh các cụ già thong thả đi dạo buổi sáng tương phản với dòng người tấp nập đi làm ở bên ngoài. Làm sao anh thấy được sự thay đổi hàng ngày của HN để mặc dù phải nhăn mặt, đeo kính để tránh bụi nhưng vẫn hạnh phúc khi thấy những toà nhà, những con đường mới đẹp hơn. Làm sao anh thấy được cảm giác bình an ngồi cùng bạn bè uống nước trên vỉa hè, ngắm mọi người và các cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống đi lại. Làm sao anh thấy được cảnh hai vợ chồng nhà kia, chồng đèo vợ có bầu đi làm, khi chia tay mắt nhìn nhau mà tràn đầy hạnh phúc trong cái quay xe hối hả sợ muộn làm của chàng trai. Làm sao anh cảm nhận được Hà nội náo nhiệt và tấp nập nhưng chỉ cần đi vào một ngôi nhà trong ngõ phố cổ thì đã như ở một thế giới khác, thế giới của 100 năm trước, ánh nắng dịu mờ chiếu trên cầu thang bụi bặm làm từ những năm đầu thế kỷ. Ko khí hơi ẩm lạnh nhưng yên bình. Mọi âm thanh tấp nập náo nhiệt như biến đi. HN đấy em ạ, bình an mà cũng tấp nập, hối hả mà cũng chậm rãi. Những điều đó khi anh xa HN anh mới cảm nhận được.
--------------------------
ừ ừ :((

P.S. … ừ ừ, người yêu, ngoan nào không được khóc. Tháng 5 rồi, sắp được về với HN rồi...

Lam Em Gừng nhiều anh viết bài cho nhẩy(icon há hốc miệng)
Mình cũng là 1 người nhẹ dạ viết cho nó mới đau, dù mình không phải giai, khà khà.
Các anh của cô nhiều anh văn hay chữ tốt nhỉ, chị chưa quen biết được thằng bạn nào biết viết quá 3 câu gạch đầu dòng đâu, chán quá.

Lam Ờ, mà cái giọng văn này chị ngửi thấy quen quen cô ạ ;-D

P.S. … Ớ, thế mà em cứ tưởng "Thằng" viết bài này cho em ngày xưa là bạn của chị cơ đấy. Nhưng chị nói rồi, bạn chị ko ai viết nổi 3 câu gạch đầu dòng, thì đồng chí MĐ này chắc ko phải bạn chị đâu nhỉ, hihi, dù là văn có hơi bốc mùi.... quen :D

Lam À, biết ngay mà,đọc thấy quen quen, mấy cái ý tứ trong này được nhắc đi, nhắc lại trong 1 số thứ chị đã đọc, chị được mỗi 1 khuyết điểm là sáng ý cô ạ,hehehe.
Vậy thì nhất định "thằng" mà cô tưởng không phải bạn chị rồi, nếu nhỡ may có là bạn chị thì bây giờ chỉ là người "đã" là bạn chị, chứ không phải người "đang" là bạn chị, mà cái gì thuộc về quá khứ, người nào thuộc về dĩ vãng thì không được tính trong số các "thằng" bạn chỉ biết viết không quá 3 gạch đầu dòng của chị bây giờ, hì.

P.S. … Ôi, phủi 1 số thứ thôi chứ, ai lại cái gì cũng phủi hết thế hả chị????

Lam Có những lúc phải biết phủi đi mọi thứ để có thể sống vui cô ạ, như vậy gọi là biết thương xót bản thân đấy ;-D

TRA G… Có những thứ không phủi được, phủi cũng không đi thì phải làm thế nào chị ơi????

Lam Chẳng có gì không làm được, chỉ có mình muốn hay không muốn làm thôi, không ai thương mình bằng chính mình, nếu em không làm được điều đấy thì là em đang tự ghét bỏ bản thân mình đấy.
Trong khi mình cứ tự huyễn hoặc mình về một tình cảm sâu nặng, trong khi mình đau đáu về quá khứ, thì họ đã quên mình từ rất lâu rồi, bởi thế cho nên tại sao mình không phủi họ đi và tự thương lấy mình chứ.

Lones… - Chị gái chỉ được cái nói đúng.
- Mà sao chị không nhận ra đồng chí MĐ này nhỉ? Cái title nó nói lên hết rồi mà? Em là người không quen mà còn nhận ra nữa ...
- Đây là cái gạch đầu dòng thứ 3 ...

P.S. … Cái gì mà ko biết chính xác thì nói ít ít thôi, cũng chả ai bảo là khuyết tật đâu. Ngồi đấy mà suy diễn, càng suy diễn càng thấy lố bịch