Thursday, December 31, 2009

Béo ngố nhưng mà béo dễ thương

Cuộc điện thoại của bạn lúc nửa đêm qua còn làm mình cười mãi đến hôm nay. Cả đến tận lúc mình kể lại cho bạn của mình nghe, rành rọt từng chi tiết một, mình vẫn thấy buồn cười. Và béo ạ, người nghe mình kể chuyện đã nói với mình, bạn là một người bạn tốt, và chắc chúng mình sẽ còn mãi là bạn như thế đấy.

Và chắc là mình sẽ gọi bạn là... béo ngố mãi thôi. Mình biết, không phải bỗng dưng bạn gọi cho mình từ nửa vòng trái đất. Biết luôn cả điều bạn ngập ngừng vòng vo hết chuyện này đến chuyện kia mãi vẫn không nói được điều muốn nói với mình. Bạn, sao mà bao nhiêu năm rồi vẫn thế...

Biết nói với bạn thế nào? Điều khó nói nhất với (các) bạn thì mình cũng đã nói rồi. Đến lúc cần có 1 quyết định thì cũng đã quyết định. Đúng hay sai sẽ còn là cả 1 câu chuyện rất rất dài. Không phải là kế hoạch, vì không ai chọn cho mình 1 kế hoạch như thế. Mà là định mệnh. Là định mệnh của mình phải đi con đường đó. Và mình đã lựa chọn. Và mình tin là mình sẽ có 1 cuộc sống tốt.

Giá như là bạn ở đây. Có thể bọn mình sẽ có hàng tiếng để nói chuyện điện thoại như ngày xưa. Có thể mình sẽ cùng đi bộ hết 1 buổi tối để kể cho bạn nghe câu chuyện của mình, 1 câu chuyện rất dài. Dài như thể bao nhiêu năm qua, mình đã đi mãi mà vẫn không ra khỏi trái tim mình, cho nên hôm nay mình dừng lại. Và mỉm cười.

Và nếu là bạn ở đây, dù mình lúc đó như thế nào, mình hứa là vẫn sẽ vào bếp làm cơm mời bạn, hệt như là ngày xưa. Dù không còn Hà để ngồi nhìn 2 đứa vì tranh ăn mà cãi nhau chí chóe...

Có 1 điều mình đã từng nói, bây giờ nói lại với bạn và những người còn nghi ngờ: Người không sống cuộc đời của mình. Không đi con đường mình đi. Không nghĩ những điều mình từng nghĩ. Không trải qua những đau khổ như mình đã từng đau khổ... làm sao hiểu hết được những gì mình đang trải qua, đang cảm nhận thấy?

Mình nhớ là béo chỉ từ mặt mình nếu mình cắt tóc ngắn thôi, ngoài ra chả có lý do nào để chúng mình thôi là bạn. Cho nên, cậu và Hà và miu... mãi là những người bạn mà mình yêu quý.



P/s: Năm mới đến rồi, mình chuẩn bị đi đây. Khi trở lại vào tuần tới, mình hứa sẽ giải đáp tất cả mọi thắc mắc, mọi câu hỏi của bạn. Để sau đó lỡ mình có nhắc đến Tân cún, bạn cũng sẽ ko gầm lên ”Tân cún không phải vấn đề quan tâm ở đây” với mình như là đêm qua hi hi

Monday, December 28, 2009

[Nhã Ca] Lời lũ thơ tình cũ trên gác xép



Các bạn thân của ta
chú mọt, anh thạch sùng, chị mối
không nghe ta than van gì sao

Đi đâu mất rồi những ngày tháng cũ
bút, giấy xanh và mực tím
đôi mắt to, cô nữ sinh
với tình yêu buộc dưới chân chim
thả lên trời cao vút

Đâu cả rồi những buổi sáng rực rỡ
cửa sổ hé ngập ngừng
người phát thư lúc mười giờ sáng
tiếng chuông kính coong mở cửa trái tim nhỏ
nàng cười

Đâu mất rồi
những con đường hoa phượng
mùa xuân trên núi
mùa hạ đỏ thu xanh đâu
mất rồi hỡi những ngày thơ mộng của ta
đâu mất rồi cả mùa đông trắng xóa

Các bạn thân của ta
chú mọt, anh thạch sùng, chị mối
cả gián, chuột và muỗi
các bạn thân đang cười giỡn trên mình ta
nghe ta than van không
sao lạnh nhạt như đôi vợ chồng bần tiện kia
cùng lũ con nghịch như quỷ sứ

Ôi đâu rồi, đâu rồi
Hạnh phúc của ta
Đồ phản bội.

Những lá thư tình nói
Rên rỉ và nguyền rủa
Rồi ngủ trên gác tối

Friday, December 25, 2009

Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ


Cỏ May, May cỏ trên đồi
một chiều gỡ cỏ anh ngồi bên em
Anh gần em nhích xa thêm
Trên trời mây trắng êm đềm trôi qua

Bây giờ anh đã đi xa
Em ngồi gỡ cỏ lệ nhòa ướt tay.
(Hoa Cỏ May – St)
----

"Hồn anh như Hoa cỏ may
Một chiều gió cả bám đầy áo em"
(Hoa Cỏ May - Nguyễn Bính)
---

Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may...
(Lời thề Cỏ May – Phạm Công trứ)
---

em là hoa cỏ mây
nhớ anh theo gió bay đầy dòng sông
(Hoa Cỏ May – Nguyễn Tiến)
----

Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay
(Hoa cỏ may - Xuân Quỳnh)

Monday, December 21, 2009

Không phải là tình yêu

Sáng cuối tuần chui vào mạng lọ mọ thế nào lại tìm được bài này từ những ngày còn ở tuổi-hai-mươi-yêu-dấu-chưa-biết-cầm-tay-giai. Và cả cười suýt sặc khi đọc được 1 comment quá đỗi thật thà và đáng yêu cho bài này của 1 bạn nào đó.


Và đây là comment đã làm mình cười ngất ngư cả sáng nay: Bạn hận ai và hận điều gì vậy mà viết bài này hả bạn??? Khi không còn yêu nhau nữa thì chia tay hẳn sẽ tốt cho cả hai sau này, nhưng trên thực tế ko cần phải bộc lộ một cách quá cứng ngắc như vậy, vì dù sao đấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi.
Nếu trong bài thơ của bạn ko ai có lỗi, hãy để cho nó có một chút dư âm đi, đừng lạnh lùng như vậy, ko cần phải như thế mà, should you?



Ps: Ôi tuổi-hai-mươi-yêu-dấu mình thậm chí còn chưa biết yêu ai cơ mà

Sunday, December 13, 2009

Yêu?

Gần đây khi viết Tự do đi, yêu nhau đi. Tận hưởng hết mình và trong sáng vào... , tớ thề đó chỉ là cảm xúc bột phát nhất thời từ câu chuyện buôn dưa lê giữa các gái và không phải là cái-gọi-là-nhân-sinh-quan của tớ về giai mạng nói chung và các trường hợp cụ thể nói riêng. Dù sao, giai vẫn luôn lung linh trong mắt gái, bất chấp các nhược điểm cố hữu gắn liền với giai và không cách nào xóa bỏ. Tất nhiên, vì giai là để nâng niu, ko phải để dìm ;))

Có giai từng nói câu này: "Không có khái niệm người tốt hay người xấu, chỉ có khái niệm người tốt với mình và người xấu với mình". Lúc đó đã nghe 1 cách dửng dưng. Và cười cũng theo cách dửng dưng ấy. Nhưng dần dần trong cuộc sống tự nhiên nghiệm ra đó cũng là một điều gần tiệm cận đến "chân lý" ;)). Làm gì có một người có nhân cách và lối cư xử hoàn hảo với bất cứ ai trong cuộc đời này. Họ có thể một người bạn tốt với một vài người, nhưng lại có thể là một người tồi tệ trong mắt một số người còn lại. Và tại sao ta lại phải đặt ra vấn đề về một người hoàn hảo, khi về mặt cá nhân, chỉ cần đó là một người cư xử tốt với chính mình là đủ?

Cũng vẫn giai ấy nói thêm câu thứ hai: "Hãy chọn một cách sống sao cho người khác đừng có cơ hội tổn thương đến mình, dù đó là người xấu hay người tốt". Cha mẹ trời đất thiên địa ơi, cứ cho rằng đấy là một chân lý đi, thì cũng là thứ chân lý rất khó thực hiện. Vì sao càng ngày càng gái mất niềm tin vào giai Việt, nói đúng hơn là giai mạng Việt và hướng sự chọn lựa của mình vào bọn tóc-xanh-mắt-vàng? Một cách công bằng, gái dù sao muôn đời vẫn là gái. Và vì thế gái không thể hoàn toàn lý trí và biến cuộc sống của mình thành một thứ lô cốt phòng thủ với mọi thứ xấu xa. Phải chăng đó chính là lỗi lầm vốn có của gái, cái lỗi lầm khiến cuộc đời đôi khi có nhiều bi kịch nhưng cũng khiến nó trở thành đáng sống.

Thế nào là yêu? Tôi không biết, nhưng có lẽ đó là khoảnh khắc khi thấy mình được che chở, và cuộc sống có vô số sắc mầu rực rỡ, còn chính bản thân mình được là một chấm màu trong cái thế giới ấy.

Và hôm nay, phía ngoài kia có bao nhiêu người đang thấy một bầu trời rực rỡ =))

Thursday, December 10, 2009

Tự do đi, yêu nhau đi. Tận hưởng hết mình và trong sáng vào...

Quyên, con bạn tôi bảo, từ giờ trở đi sẽ chỉ yêu những thằng tóc xanh mắt vàng. Ít ra thì những thằng như thế nó biết cách dạy bạn bè nó biết tôn trọng bạn gái nó. Biết cách làm cho bạn gái nó cảm thấy mình thoải mái và được yêu thương, được cảm thấy mình xinh đẹp lên và quyến rũ hơn mà không phải chỉ là những lời nói suông hay diễn kịch. Mà đấy là bản năng.

Trong 1 lần trò chuyện, em bảo: Nếu được lựa chọn, em sẽ không bao giờ yêu đàn ông Việt. Ai bảo là các bạn gái hay toàn vớ phải giai chả ra gì. Mặt thì có khi đẹp thật đấy, chữ nghĩa văn phong là lượt bay bổng thật đấy. Rồi tiếp theo đó các anh chẳng ngần ngại rào rào khoe chiến tích của mình, thậm chí không ngại ngần khoe luôn cả chuyện làm tình với bạn gái ra sao. Thế vẫn chưa đủ, các anh còn xộc thẳng vào đời tư người ta mà hỏi xem họ đã làm tình với nhau chưa, có thấy hứng thú khoái cảm (như lúc anh ta làm tình với bạn gái) không....

Tôi còn nhớ khi Quyên ra Hà Nội, có 1 giai đẹp đẽ lịch thiệp hỏi cô ấy: “Em đã quan-hệ-tình-dục với giai Hà Nội lần nào chưa?”. Quyên trả lời, một cách lịch sự vừa đủ “có, về mặt tinh thần đấy”. Nhưng câu trả lời này không đủ thỏa mãn giai lịch thiệp kể trên nên câu hỏi còn được lặp lại thêm sau đó. Có sai hay oan ức gì cho các anh không khi cô ấy nói, “chỉ có giai Việt mới có những câu hỏi lố bịch như thế. Những thằng đặt câu hỏi kiểu đấy nếu không bị tâm thần thì sinh lý cũng có vấn đề kiểu như ức chế lâu ngày hoặc cũng có khi không đủ sức làm cho bạn gái thỏa mãn. Tội nghiệp”.

Ngay như Google rating cũng cho thấy, Việt Nam là nước vào websex nhiều nhất, hay cái văn hóa thích xem người ta làm tình cũng chẳng ít hơn số người thích khoe chuyện làm tình của mình ra với thiên hạ là bao nhiêu.

- Nhưng... tự tin lên nào! Vì may mắn thay, có phải giai Việt nào cũng “dở hơi” thế đâu.

Gái hay luôn thích những thằng nào chín chắn một tí, người lớn và biết thưởng thức một tí. Dân khoa học hay kỹ thuật lại sành phim ảnh âm nhạc, hay thi thoảng làm dăm ba bài thơ, viết vài ba đoạn blog tuyết tuyết hồng hồng nữa thì là nhất!! Có giai bảo, đấy là giai mạng, đời làm dek gì có thật. Mà công nhận. Chỉ có giai mạng mới vẽ vời mặt nạ, mới tô son điểm phấn để biến mình thành kẻ hoàn hảo trong mắt gái: đẹp trai này, hào hoa phong nhã này, văn chương ngời ngời này, lại còn thêm dăm ba tài lẻ nữa thì gái hâm mộ cứ gọi là tầng tầng lớp lớp. Chỉ có ai gặp, ai thấy trong đời thực mới rõ luôn cả con người thực bộ mặt thực sau những phấn son hoa mỹ ấy là thế nào. Chỉ toàn là những thứ rác rưởi dở hơi và lố bịch.

Nhưng ở thời đại người người lên mạng, nhà nhà lắp mạng thế này thì hãy cứ mạng đi. Rồi từ mạng đến đời. Cứ lôi tuột nhau ra giữa ban mai mà ngắm, mà nhìn, mà tìm, mà hiểu, mà yêu nhau nếu cảm thấy không thể thiếu nhau. Vội vàng gì khi đời còn dài và người ta đôi khi yêu nhau không phải từ ánh mắt mà chỉ từ một câu nói vu vơ của 1 kẻ nào đó trong cơn mộng du lỡ tay viết lên tường (wall) mà đứa kia trót nhìn thấy.

Vậy nên... hỡi ai may mắn ơi, cứ để sét đánh đi, cứ từ từ cảm thấy mình đang nóng lên và hưng phấn đi, nhưng đừng bay. Bay xong không kéo xuống được. Vẫn biết cái cảm giác đầu tiên, lạy chúa nó mới là choáng ngợp. Nào là, ồ nói chuyện hay thế, hợp thế, khéo tiếng sét èn én en, nào là phải chăng thật ư, nào là chắc là thật rồi, tin đi, bla bla. Những cái lần đầu tiên, bao giờ thời gian cũng trôi nhanh ... chất lượng.

Nhưng hãy đừng để cái lần đầu tiên ấy chỉ là 1 lần. Hãy cứ thoải mái nhắn tin, gọi điện, chat chit đi. Hãy chia sẻ cái niềm hứng khởi được học tập chăm chỉ, được nhiệt tình phấn đấu cho những mục tiêu tương lai đang ấp ủ. Cứ vui vẻ, tự tin là chính mình, cứ nồng nhiệt mà tiếp chuyện. Truyền nhiệt sống cho nhau đi! Thời buổi kiếm được cạ khó lắm. Chân thành là đủ quý rồi, ai có nhỡ "lừa tình" ai thế nào tính sau!

Rồi đêm về, thích thì hãy mơ đi. Trong mơ mọi chuyện đều tươi đẹp Rằng một ngày sẽ ghita và sẽ hát, giai điệu tình yêu cuộc sống chan chứa khát khao hy vọng. Hay thôi, thích mơ thế nào khác thì tuỳ, lại tự do bay bổng ngay cả trong mơ đi. Lâu lâu ngủ chả có chuyện gì mơ nghĩ cũng buồn!

Thời gian trả lời cho nhiều thứ. Còn bây giờ, hãy cứ tự tin mà tận hưởng một tình bạn mới, một nguồn cảm hứng mới đi. Tận hưởng hết mình và trong sáng vào.

Saturday, December 5, 2009

05.12.09

Hôm nay là một ngày mùa đông nắng rất đẹp. Giữa trưa ngồi ở tonkin và nhớ bạn, một người đang không ở HN. Bạn đang đếm từng ngày để được về. Nhưng hình như mình còn mong hơn cả bạn. Mình cũng đếm mỗi ngày. Và nghĩ. Nếu bạn ở đây, mùa đông này, thì mình sẽ cùng bạn đi uống cafe, đi xem sách, ngó nghiêng chỗ này chỗ nọ Sẽ cùng nhau làm những thứ để thấy bạn vui...

Vẫn biết là bạn cần rất nhiều thời gian... Và đường thì dài. Dài như thể mình sẽ còn đi mãi. Nhưng những câu chuyện của ngày hôm qua rồi sẽ trôi đi, rất xa. Rồi bạn, rồi mình sẽ mở những trang rất mới mà ở đó ngày hôm qua chỉ là một ký ức đẹp. Không ai ép được bạn phải thay đổi, phải sống khác đi. Nhưng mình muốn bạn hãy nhìn về phía trước. Hạnh phúc hay không cũng là do chính mình.

Và hơn hết, là mình muốn được thấy bạn tự tin và thanh thản. Như có 1 lần, 1 người bạn của chúng mình đã nói: “Cứ thế em ạ, hãy rất thanh thản. Hãy như là căn phòng, như là em ấy. Để một đêm đại hàn vào, rất lạnh rồi đêm đó cũng sẽ đi...”

Tự tin lên nào. Thời gian sẽ trả lời cho nhiều thứ.