Thursday, February 8, 2007

Entry for February 08, 2007

250 magnify

Thêm 1 đêm ngủ ngon để rồi sáng dậy sớm. Ngồi dựa lưng vào tường nghe hết 1 đĩa nhạc dance mà không phân biệt được điệu nào với điệu nào. Nghe mà như không. Mà có gì là quan trọng đâu? Ngồi đối diện với cốc trà nóng tự pha cho mình buổi sáng. Đối diện với mình. Đối diện với quá khứ. Và sợ. Sợ mình có lúc nào đó như ngày xưa. Đa cảm và yếu đuối. Và buồn. Chẳng cần có lí do thì người ta mới có thể buồn. Đôi khi chỉ là những cảm nhận rất mong manh và mơ hồ. Hoặc là mình đã cố tình làm cho nó mờ nhạt đi, cô tình như không nhìn thấy để không làm mình buồn thêm nữa. Thế mà không tránh được. Đến nỗi đã muốn ở nhà sáng nay. Nếu ở nhà sáng nay thì mình sẽ làm gì nhỉ? Không trả lời được. Thế là lại đi làm với 1 sự đãng trí: Suốt cả buổi sáng không thèm bật đt lên. Mấy cái đt khác để trước mặt mà có người gọi lúc nào cũng chẳng biết. Đến mức chị lễ tân ngạc nhiên phải lò dò chạy sang xem liệu mình có ngồi ở đó ko mà ko nhấc máy… Đãng trí đến thế là cùng,

Tự nhiên hôm nay lại muốn cắt phăng mái tóc dài của mình đi, mái tóc mà bao nhiêu lần những đứa bạn mình tha hồ dụ dỗ, chê bai, dọa nạt để mình làm một thứ gì đó khác. Ngắn hẳn đi chẳng hạn. Hoặc là duỗi cho thật thẳng. Hoặc là uốn xù lên và nhuộm màu. Chẳng hiểu ở đâu ra cái ý nghĩ ấy nữa. Giá như cô bạn kế toán quyết liệt thêm 1 chút nữa, thì có lẽ giờ này mái tóc đã bị làm tình làm tội, thay vì ngồi đây viết những dòng lăng nhăng này. Cắt tóc là để thay đổi. Nhưng thay đổi là ở bản thân mình chứ, sao lại vin vào điều này điều kia?

Hôm nay cũng định mặc áo mới. Một chiếc áo màu xanh có những sọc vàng nâu. Nếu là sọc ngang chắc mình giống con ong đất. Nhưng áo được may theo những được kẻ dọc. Bạn bảo là đẹp. Mình thì đơn giản là muốn mua một cái gì đó mới, cho riêng mình. Cho phép mình đua đòi theo models năm nay 1 tẹo dù lâu rồi mình chỉ mặc đồ theo cách của mình. Hôm nay đã định mặc áo mới. Thế rồi không mặc. Chỉ vì ngay trước khi sập khóa cửa lại thì mình chợt nhớ ra rằng, ngày hôm nay mình phai sang gặp đối tác. Chiếc áo ấy sẽ là không nghiêm túc… Ghét thật

Tự nhiên hôm nay thấy mình nhạt. Trong mọi chiều. Ở đâu đó trong quá khứ, đã từng có lúc nghĩ rằng có thể sẽ không còn tìm được nữa cảm giác xao xuyến, nhớ mong, hồi hộp của việc hẹn hò hay yêu 1 ai đấy. Để rồi 1 ngày lại mỉm cười vì thấy là mình còn có thể. May mắn làm sao. Vì cho dù có thế nào thì cuộc sống vẫn cứ phải chảy trôi đi. Người đến rồi đi, không có nghĩa là mình còn 1 mình cô độc. Đến hay đi là quyền của mỗi người, quyết định của mỗi người, lựa chọn của mỗi người. Làm sao mà trách được. Làm sao mà ngăn được. Làm sao có thể ép người ta khác đi được. Chỉ quan trọng là mình thôi. Mình làm những việc mình thấy cần, những thứ mình muốn làm. Dường như mình lúc nào cũng bình thản, bình thản như là những mặt hồ không bao giờ gợn sóng. Bởi đã bảo là đơn giản, thì cứ sống với những điều đơn giản ấy thôi. Không trách móc. Chẳng dỗi hờn. Khi cần thiết thậm chí có thể gánh hết cả về mình những cô đơn và buồn rầu mà không cần ai bên cạnh, cũng chẳng cần 1 bờ vai để dựa vào…..

P/S: Khi nghĩ và viết entry này, lí trí bảo không, tình cảm bảo có. Giá mà có thể mang lý trí và tình cảm ra để uyn, để có ai đó quyết định hộ mình là có post hay là không post thì tốt quá. Nhưng có ai quyết định thay mình được, trừ chính mình? Với lại, có ai mang lí trí và tình cảm ra mà tranh luận, mà cãi vã bao giờ?

---------------------------

Viola ơ bao tóc: lúc chiều, cũng trong cơn phẫn trí suýt làm liều, thì có nghĩ đến chuyện cầm kéo cắt phăng mái tóc cho nó ngắn cụt ngủn, mặc dù luôn yêu thích tóc dài hơn...

dhmme… Cám ơn em về những lời chúc trong entry "Hạnh phúc". Nhân đọc entry trên, anh tặng em bài thơ dưới đây. Chắc em chẳng lạ gì bài thơ này.But I hope you like it.
Cũng chúc em đón một mùa xuân mới ở Việt Nam thật ấm áp và đầy ý nghĩa. Regards, dhmmea2006.
******

Mùa lá rụng

Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo
Những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ :
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"

Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,

Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...

Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"

(Olga Bergon)
(Bằng Việt dịch)

Trang… Thường thì, vào những quyết định quan trọng, G đã để lý trí hay tình cảm thắng ?

CXR Đọc đoạn Gừng đòi cắt tóc thấy hay thật. Nếu không muốn cắt thì nhuộm sang màu xanh lá cây đi - màu xanh lá cây lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy bình yêu hơn - vài bữa chán thì lại nhuộm lại :)

P.S. … @Hiền Nga: Thế túm lại là 4 tuần nữa về VN, tóc sẽ dài hay ngắn đây?
@Dhmmea2006: Cảm ơn anh về bài thơ mà lần đầu tiên em được đọc trọn vẹn. Trước kia thì chỉ biết đúng hai câu "Em ra ga lòng lạnh lẽo như xưa/ Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt". Bây giờ đọc trọn cả bài thơ, chắngr biết là mình đang cảm thấy thế nào. Nhưng thấy những câu
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Sao mà da diết, sao mà khắc khoải, sao mà xót xa...
Cảm ơn anh thật nhiều nhé :-)

P.S. … @TrangNeu: Câu hỏi này khó quá Trang ơi. Khi mà khó quá, tự mình không quyết định được thì tớ dựa vào... số phận.
@CXR: Nếu anh về Vn, nếu anh "mang chocolate đến cho em Gừng cay đa tình", nếu anh đồng ý cafe với em... thì nhớ báo t rước. Trước đó 2 ngày em sẽ đi nhuộm tóc màu xanh lá. Ok không?

Hai Anh Dạo này bài viết thế nào nhỉ :-? Ta có thể gọi nó với một cái tên mỹ miều là hiện-tượng-tâm-lý-thú-vị. Mang chúng ra mà cãi n hau đi. Càng cãi nhiều càng tốt ;)

CXR Thế thì Gừng chuẩn bị nhuộm tóc thôi - anh sẽ về VN, se mời Gừng đi uống café và có cả chocolate nữa .. thậm chí là "hot" chocolate nữa cơ :)

P.S. … @Anhbdh: Ờ... rùi sao?
@CXR: Em sẽ ghi sổ vụ cafe này, Chocolate và hot chocolate này. Anh nhớ đấy., EM cũng sẽ chuẩn bị tinh thần nhuộm tóc, mà khởi động là vụ xuống, à ko, cắt tóc trưa nay :D

Ở trên núi, em mơ về với biển...

333 magnify

Khi ở nơi này, nhớ nơi kia là chuyện rất đỗi bình thường. Em cũng thế. Ở trên núi, em mơ về với biển... Dĩ nhiên là lúc này thì em không ở trên núi, thế mà em vẫn đang mơ về phía biển. Mơ một ngày biển mùa đông vẫn rực rỡ nắng vàng, một ngày em bỏ chân trần trên cát mềm và mịn, trên mơn man sóng nước...

Tự nhiên em nhớ....

------------------

Tuyet… Chưa một lần được đi biển mùa Đông Gừng ạ, có lẽ cũng nên thử đi nhỉ? :) Coi cảm giác nó thế nào :

VetGia® Nhớ ai thế?

P.S. … @NGa: Đi đê, đi về thích thì đừng đổ tại tạo nhá!
@Vẹtgià: Thiếu gì thứ để nhớ?

anh_yêu Cái ảnh này phù hợp với bài viết, nhất là với câu "một ngày em bỏ chân trần trên cát mềm và mịn, trên mơn man sóng nước..."

P.S. … Suy đi tính lại mãi mới chọn được cái phù hợp đấy ạ

Lones… đọc cái này tự dưng nhớ "Em mơ về anh"...

P.S. … Ai mơ về ai?

Lones… Hỏi tác giả bài viết ý, hỏi anh làm sao anh trả lời được ...