Tuesday, March 31, 2009

Entry for March 31, 2009

Ngày cuối cùng của tháng 3 trôi qua trong không khí se lạnh, cái se lạnh như của buổi chớm đông. Năm nay loa kèn nở sớm, từ giữa tháng 3. Vài lần chạy xe qua những hàng hoa, dừng lại nhìn, ngần ngại, rồi lại đi. Cứ kiểu này, có khi hết cả mùa loa kèn cũng sẽ chẳng cắm nổi một bông nào. Lâu rồi mình cũng không cắm hoa tươi trong nhà, chỉ thi thoảng căn phòng lại thơm mùi ổi chín. Thường mỗi lần sẽ được 1 tuần, hoặc hơn. Vì ổi chín để rất lâu. Mình thích những sáng thức dậy, hay những chiều về, khi mở cửa phòng là bắt gặp ngay mùi ổi chín thơm thật ngọt thật nồng nàn...

Tháng 3 của những giấc mơ. Chưa bao giờ ngủ mà lại mơ nhiều như thế. Đêm ngủ mơ ngày ngủ cũng mơ. Mơ từ chuyện lang thang ngồi xích lô, rồi đi chợ quê mua đủ thứ. Rồi mơ nửa đêm có người lù lù một góc nhìn mình. Hoàn toàn không phải là mơ hồ. Vì đến tận bây giờ vẫn cứng người khi nhớ đến bóng người ngồi trên mặt bàn, sát cửa sổ và nhìn về phía mình trong giấc mơ đó. Cả đêm hôm đấy đã sợ đứng tim, người lạnh toát và cứ thế quấn chặt chăn nằm im đến sáng ko thể nào ngủ tiếp được....

Nhưng giấc mơ còn làm mình cười mãi đến mấy ngày hôm sau, là mơ mình có con. Mình nhớ chừng khoảng tháng 7,8 gì đó năm ngoái bạn Quyên cũng mơ bạn ấy có em bé (mình nhớ thế vì đọc entry ấy ngay trước khi mình đi Cà Mau). Nhưng trong giấc mơ của mình, mình ko biết cảm giác mình đã sinh con như thế nào. Chỉ biết là khi bọn mình gặp nhau, em bé ấy đã có mặt rồi. Có một nữ y tá trao em bé cho mình. Và ngay khi bọn mình trở về nhà, em bé của mình đã có thể gọi tên mọi người trong nhà. Chỉ lạ một điều, những cái tên đó, cũng tức là những con người đó hoàn toàn xa lạ với mình. Mình nhớ nhất rõ. Em bé của mình nặng 3,2kg khi chào đời. Và khi chỉ vào mình rồi hỏi “ai đây con??”, em bé ấy đã nhoẻn miệng cười “mẹ của con” với một đôi môi hồng rất xinh. Nhưng mà, cũng giống như bạn Q, mình không biết em bé ấy là trai hay gái. Tiếc ghê gớm, nhưng như thế cũng hay. Và khi em bé ấy đến thật trong đời, mình sẽ vui lắm, cho dù là trai hay gái

Tháng 3 của rất nhiều những thứ dang dở, lộn xộn, và nhiều chuyện phiền phức, bực mình. Đến lúc mình quyết định mặc kệ mọi thứ thì mọi chuyện cũng ổn. Hoặc chí ít là mình cũng nghĩ nó ổn, để không còn để ý đến rồi nghĩ ngợi lung tung. Vì, nếu cứ quẩn quanh mãi mà không tìm ra cách nào giải quyết ổn thoả, thì tốt nhất là xếp chúng lại thay vì tự làm mình phát mệt lên khi cứ phải loay hoay với nó

Mai là tháng 4. Ngày đầu tiên của tháng 4 năm ngoái, vào phút cuối cùng của ngày làm việc đã bán được con cá to ngoạn mục, to đến nỗi có bạn mấy ngày sau vẫn chưa ngấm, vẫn cuống cuồng lo lắng điện thoại hỏi thăm... năm nay thì mình sẽ ngoan hiền. Có một cái hẹn vào buổi sáng đầu tiên của tháng 4, nhưng không phải để bán cá. Mà, có thể là một viên gạch cho bước đi tiếp theo.

Mai, liệu mình có khả năng ăn cá của bạn nào đó ko nhỉ :)

-----------------

Lisa tớ đợi tháng năm cậu vào chơi heheh, cậu làm món cá cho mọi người ăn đi, ứ nhắn tin cho mấy nàng trong SGN là cậu đang ở SGN í...

P.S. … hu hu cậu nói thế này thì lộ hết cả tôm cua cá rồi còn gì :D
Mà cứ nói trước bước ko qua nhé, tới lúc tớ ko đi được làm các bạn chờ cá dài cổ rồi tìm cậu "ăn vạ" nhé

Lotus… Dài quá, túm lại là có loa kèn rồi =)). =))

ki_en Coi chừng hóc xương bây giờ :)

Thursday, March 26, 2009

Entry for March 26, 2009

333 magnify

1.4 năm ngoái, mình bán được con cá to. To đến nỗi mấy ngày sau vẫn có người đang giữ món cá đó trong nhà. Năm nay chắc chả có còn ai dại gì nếm món cá của mình nữa.

Nên 1.4 năm nay sẽ đi nghe nhạc. Từ cái email vừa nhận được của bà nàng Giang Trang ngày hôm qua. Lâu lắm rồi không có thú vui tiêu dao nhạc nhẽo trong những không gian như thế.
-----

Các bác và các bạn thân,

Thân mời các bác và các bạn tới tham dự, cổ vũ và ủng hộ cho buổi tối âm nhạc Trịnh Công Sơn tại MALAIDELI bar-cafe 92 Trấn Vũ, Tây Hồ vào lúc 20h30 phút thứ Tư ngày 1.4.2009. Hình ảnh đính kèm xin được tượng trưng cho Thư mời thân mật. (Có những người bạn thân mến đã xa rời Hà nội nhiều năm, dù biết không thể có mặt nhưng cũng xin nhắc tên thêm một lần!)

8 năm đã qua kể từ tối thứ tư kỷ niệm 100 ngày mất cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn em bắt đầu nghêu ngao vui chơi ca khúc Trịnh Công Sơn tại Nhac Tranh Student Cafe...Đang lúc bơ vơ lại được sự cổ vũ "lôi kéo" nhiệt tình từ phía nhà báo ca sỹ Khôi Minh nên em các bác dấn thân ngồi học thuộc ca từ, liều một phen phối hợp với anh Khôi Minh lên chương trình tổ chức vui chơi minimum-show âm nhạc Trịnh Công Sơn. Coi như cũng là tự đánh dấu một quãng đường amateur thầm lặng - dù hát chưa ra gì mà đã nhận được không ít tình cảm ưu ái nâng đỡ của các bác, các bạn trong năm tháng đã qua...

Sự có mặt của các bác, các bạn chắc chắn luôn là một lý do quan trọng khiến em cảm nhận được âm nhạc Trịnh Công Sơn ngày càng có thêm ý nghĩa trong cuộc sống của riêng mình!

Trân trọng đón mời,

Giang Trang - Khôi Minh

p/s: Spam thế này, sợ đến hôm đó ko có chỗ mà ngồi mất :D

Sunday, March 15, 2009

Lại cháy!

Phải nói ngay là không phải cháy nhà tớ. Mặc dù nguyên căn nhà 4 tầng cháy đen thui thùi lùi nhưng bạn Gừng dù không tươi lắm thì nhất quyết cũng không phải gừng héo, gừng nướng... như có lần nào đó các bạn đoán già đoán non khi nghe tớ kể chuyện cháy nhà.

Chiều thứ 7, đang đóng cửa... luyện công trong nhà thì nghe váng vất có tiếng la hét như là một đám đánh chửi nhau. Chuyện không thường xuyên lắm nhưng cũng không phải là hiếm ở cái xóm này. Thế nên mặc kệ sự đời, bọn nào thích oánh chửi nhau cứ oánh chửi, việc của ta là tiếp tục luyện công.

Thế nhưng mà không yên được. 15 phút sau vẫn những tiếng la hét ấy, to hơn, dồn dập hơn nhưng chả nghe rõ là gì. Thế là tò mò nên quyết định ngó nghiêng xem sao. Gọi là ngó nghiêng chứ tớ chả có ý định bò hết 4 tầng cầu thang rồi chạy ra tận nơi chỉ tận tay day tận mặt cái đám oánh chửi ấy làm gì, tai bay vạ gió như chơi. Tớ chỉ định bò lên trên sân thượng mà hóng từ xa. Vừa bước ra sân bỗng hoảng hồn. Khói nhuộm đen một vùng trời + mùi khét lẹt. Đích thị là cháy ở đâu rồi. Trèo thêm mấy bậc cầu thang nữa để nhìn cho rõ. Thì ôi thôi, cách nhà tớ mấy căn, khói đen ngùn ngụt bốc ra từ 1 ngôi nhà 4 tầng kèm theo những tiếng nổ nhẹ.

Việc đầu tiên là tớ trèo ngay xuống, chui tọt vào nhà tắt máy tính, rút tất cả các phích điện. Tiếp theo là chạy xuống dưới ngắt cầu dao. Không chỉ cầu dao điện nhà tớ mà ngắt luôn toàn bộ khu nhà. Thế cho chắc ăn. Gì thì gì chứ mấy vụ cháy nổ này tớ có kinh nghiệm phết. Xong, tớ ung dung trèo lại lên sân thượng đứng ngó sang cái nhà đang cháy. Đúng hướng gió, nên dù cách căn nhà cháy đến vài chục mét tớ vẫn bị khói làm cho khó thở. Lúc này tớ mới rút đt ra gọi cho con bạn, vừa gọi vừa... run mà dek hiểu mình run vì cái gì.

Lát sau thấy có đồng chí chủ nhà + con rể + bà con gái bầu bí sắp nằm ổ đến nơi cũng bon chen trèo lên. Bà này còn “khoe” là vừa chạy sang bên ấy nhưng đông quá không chen vào được. Chưa hết, bà ấy còn giơ tay bảo, đứng ở cách mấy nhà mà vẫn bị bụi tro bắn đầy tay đây này. Thế mới kinh. Rồi bà ấy buôn, nào là bị chập điện, nào là nhà ấy sản xuất đồ nhựa gì gì đó nên cháy khiếp lắm. Mà hình như lúc cháy còn 4,5 người đang ngồi làm trên tầng 2 chả biết có thoát được không. Mà nổ ở tầng 1 thì nó bịt luôn đường xuống rồi, còn làm sao mà thoát được... đứng một lúc chán chê, vợ chồng bà này quyết định kéo nhau xuống tận nơi mục sở thị cho đã mắt + lý do chính chắc để có thông tin còn buôn. Đồng chí chủ nhà trước khi đi xuống còn bảo tớ: mày đứng ở đây nếu thấy cháy sang đây thì báo nhá. Botay.

Mãi rồi xe cứu hoả cũng hụ còi tưng bừng ngoài đầu ngõ. Tính từ lúc tớ biết có vụ cháy đến lúc các bạn cứu hoả xuấ hiện cũng phải 20 phút, tức là khoảng hơn nửa tiếng tính từ lúc vụ cháy bắt đầu xảy ra. Chờ được các bạn đến thì nhà người ta thành than, người có kẹt ở trong cũng thành... thịt nướng. Chưa kể chả hiểu đồng chí nào gọi cứu hoả mà không hướng dẫn người ta lối vào? Để phun nước cho cái nhà đang cháy thì phải đi vào nhà máy nước rồi kéo vòi qua, vì nhà này ở sát với tường rào nhà máy nước, chứ đi vào bằng lối ngõ này thì có mà kéo vòi bằng niềm tin à. Thế nên mình cứ đứng tít trên cao ấy nhìn các bạn hụ còi rồi loay hoay quay đầu tìm đường khác.

Một giờ sau, đám cháy chính thức được dập tắt khi tớ nhìn thấy các bạn vác vòi lên tận sân thượng mà phun, mà xịt. 3 mặt của ngôi nhà, ở cạnh những ô cửa sổ, lửa và khói bốc ra đen kịt. Toàn bộ tài sản trong nhà hoá ra tro, chưa kể thiệt hại sau này để sửa sang lại.

Đến chiều nay tớ hóng hớt được thì rất may đám cháy không gây thiệt hại vì người. Phù!

---------------------

Saigo… ngày mai tớ nướng gừng để nấu phở đấy :))