Thursday, January 31, 2008

Mùa đông hôm ấy rực rỡ nắng

333 magnify
Nắng trong nhà:

2

Nắng tràn nẻo phố:

nang

nang 1

nang 2

Hưng (trái) - một nhân vật "nặng ký" nữa trong bài "Xe đạp trở lại". Nhân vật bên phải - anh Dũng - đang tập diễn xuất cho phim "Chuyện tình tay ba" :

nang 4

Ai không biết bạn này giơ tay:

Photobucket


Với chị Quyên:

nang 7

Miu này:

nang 8

Anh Dũng:

nang 9

Trang:

nang 10

Mấy hôm này Hà Nội lạnh nhất trong những năm trở lại đây, xem ảnh này cho ấm nhé
Trà Gừng: sao chép y nguyên từ nhật ký điện tử trên mạng của chị Quyên. (có sửa chữa cho phù hợp)
----------------------

Monch… Pics dep qua Ginger oi, lam to rat non di cho hoa tet. Vui nhi~. Hom nay thieu ba Snowy rite? kekeke. Nam moi vui ve, hanh phuc and day tinh yeu nhe. Also...Gong Xi Fa Cai

Quyên Chẹp chẹp nhớ quá nhớ HN quá nhớ khăn len áo len tung tăng trong nắng lạnh rực rỡ

P.S. … @Uyên: He he ai cho tui tình iu? Hay bà nhường đi hí hí
@Quyên: Ko dám nắng rực rỡ đâu ạ, đang mưa ầm ầm 8độ mà mưa nữa thì biết thế nào rồi đấy hu hu

Tuyet… Nắng đẹp lắm ku :) Giờ có nắng thì đẹp nhỉ, trời cứ một mầu xám xám, nhớ nắng ghê... :D

Giáo … Ghét đứa nào nói tiếng Việt cứ pha tiếng Anh.


Wednesday, January 30, 2008

Xeko mũi dài

322 magnify

Dạo này em Gừng sắp bị khùng rồi. Khùng vì đủ thứ chuyện, không phải lẩu thập cẩm nữa mà là cám lợn. Trời lạnh thế này, ngồi cạnh nồi lẩu thì tuyệt chứ bị dí ngồi cạnh 1 nồi cám lợn thì quả thực là không dễ chịu tẹo nào.

Thứ nhất là các bạn yêu ngồi gần cứ thi thoảng lại ngó sang màn hình của mình một phát. Hơ hơ, nhìn rất giống chó cắn trộm nhá, kiểu rình rình xem bạn Gừng đang làm gì ấy. Ghét cực. Ức chế nữa. Hôm nay hai đứa ở hai đầu bàn nghiêng màn hình về hai phía rồi đấy, chả hiếu có biết điều không hay lại càng sấn sổ lao đến mà nhòm, mà ngó. Thật ra thì tớ chả làm cái quái gì mờ ám đến mức sợ người khác nhìn vào rồi làm ầm lên rằng mình đang không làm việc hay làm những thứ không liên quan đến công ty (Như việc viết blog này chẳng hạn). Nhưng cái cảm giác bị/được quan tâm một cách thái quá thật chẳng dễ chịu chút nào. Và tớ nghĩ, không chỉ mình tớ mới bị cảm giác này

Thứ hai là vụ “song kiếm hợp bích” của một số kẻ dek biết gì nhưng thích lên giọng chỉ đạo, mà lại chỉ đạo trong những cái mà nhiều người nhận xét là “có biết cái chết cha gì đâu”. Hơ hơ hơ, đã không biết - cái – chết – cha – gì, lại cũng chả phải leader hay manager của tớ mà lên giọng chỉ đạo thậm chí “ra lệnh” cho tớ như đúng rồi. Đồng nghiệp “hóng chuyện”, vào hỏi han rồi kêu ầm lên “phải nói chứ, nói đến khi nào ko cho nói nữa thì thôi”. Nhưng mà nói – cái – chết – cha – gì được cơ chứ khi mà lịch sử đã chứng minh rằng người ta sẽ bênh nhau chằm chặp, người nọ sẽ bao biện cho người kia? Nói – cái – chết – cha – gì được với 1 người không hiểu gì về văn hóa và tâm lý người Việt, đọc hiểu tiếng Việt cũng có vấn đề mà lại đi làm quản lý về phát triển service dành cho dân Việt. Đã thế còn vỗ ngực tự hào ta giỏi cho nên chả cần đứa chết cha nào nghĩ ra cái gì cả, chỉ cần bọn nhân viên dưới quyền đi theo định hướng của người – không – hiểu – tiếng – nói – cộng – đồng là đủ. Công nhận, “Nhiệt tình + ngu dốt =….”. Công nhận vui.

Thứ 3 là manager của tớ gần như hoàn toàn không biết nhân viên mình làm gì, cũng chả biết quyền hạn của bản thân mình đến đâu. Khi tớ hỏi: Anh và trợ lý của anh, túm lại ai là sếp --> để anh suy nghĩ. Hỏi tiếp: ai là người giao việc, ai là người đánh giá công việc của em --> để anh suy nghĩ. Tiếp nữa: Vậy nguyên tắc làm việc của chúng ta là gì --> để anh suy nghĩ. Ha ha, suy nghĩ cho đến lúc nhân viên rời khỏi cty rồi còn âu yếm tặng lại một đoạn tâm sự này đây (lược trích – đã đăng ký bản quyền): “Sau thời gian làm việc tại *** tôi thấy công việc của tôi làm không có ý nghĩa gì đáng kể với đội Services, mất nhiều thời gian và công sức mà sự đánh giá của Team leader lại chẳng được bao nhiêu. Những công việc gì tôi đã làm, những bài tôi đã viết đều không được Team leader đọc, theo dõi, dù tôi thường xuyên gửi mail và gặp nhắc trực tiếp. Khi có một mini – review, Team leader không thể đánh giá được hiệu quả công việc mà tôi đã làm. Và khi nói chuyện về vấn đề này, Team leader đã đổ lỗi cho tôi là không thường xuyên cập nhật thông tin cho anh ấy lên Google Calendar. Một lí do nữa mà theo tôi, Team leader đưa ra không thuyết phục, đó là anh ấy có thể không hiểu hết những gì tôi viết. Và tôi đã đề nghị chỉ cần đánh giá về số lượng thôi, Team leader cũng rất lúng túng, vì anh ấy thật sự không thể nắm được…”. Ha ha, có lần trong email gửi sếp tớ đã nói rồi mà, sếp không nhất thiết phài biết chi tiết, nhưng ít nhất sếp phải nắm được nhân viên của mình đang làm gì chứ. Hỏi cái gì cũng kêu không biết, thì còn làm sếp cái mịe gì?

Thứ 4 là sính ngoại ngữ nhưng lại không dùng ngoại ngữ hoàn toàn mà cứ thích câu nọ câu kia, nửa Việt nửa Anh. Chắc phải thế nó mới sành điệu. Vụ này sẽ được nhắc đến trong 1 entry khác hầu cả nhà sau. Túm lại là có một số thành phần bị ngộ chữ!

Thứ 5 là họp. Họp đã thành một cái mốt. Phòng họp lúc nào cũng trong tình trạng quá tải. Có hôm các team đứng xếp hàng bên ngoài để chờ kết thúc cuộc họp bên trong là ùa vào. Hôm nào không họp là hôm đó thấy nhớ, thấy bứt rứt và bồn chồn không yên. Có những ngày đi làm chỉ để… họp. Nói đâu xa, như hôm qua tớ cắm mặt trong phòng họp từ 10h30AM – 12h50PM thì nghỉ đi ăn rồi lại họp tiếp đến 6h04PM mới được tha. Mà họp cái chết cha gì khi lần nào cũng chỉ chừng đó vấn đề nhai đi nhai lại. Ví dụ như bạn tớ chuyên mảng viết bài, đến mức nó kêu “tao ngày nào cũng viết, đều như đi ị mà có đứa mịe nào đọc? mà người ta đi ị còn có ngày táo bón nên không phải đi, chứ tao ngày nào ko ị là có đứa inh lên. Nhưng mà chúng nó cũng chỉ đi qua để biết hôm đó tao có ị, chứ có biết hôm đó tao ị ra cái gì đâu. Càng nghĩ càng thấy tởm”… Thế nhưng lần nào họp cũng lại hỏi nó đang viết gì, viết thế nào… viết thế nào là chuyện của nó chứ, ít ra thì nó cũng trên trình đọc hiểu nên chả cần ai mớm lời hí hí

Viết đến đây lại thấy có email réo chuẩn bị vào họp rồi, sẽ update tiếp sau nhá

---------------------------

ZOS Tết đến rồi
Kệ mịa chúng nó đi.
Lo mà giữ sức khoẻ đón Tết chứ.

Tuyet… =))

Beo nhí =)) Chị Gừng vãi đị (vĩ đại). Vì bít thế nên em chuồn sớm, để còn chút tốt đẹp về nhau. Hê hê. Đúng là 36 kế, kế chuồn là thượng mịe nó sách :))

xeko Yêu thế cơ chứ, tên mình lên title của entry :)

P.S. … @Khanh: Ờ, cũng đang cố đây, cố kệ cha chúng nó coi như ko nghe ko thấy. Cơ mà ngày ngày phải nhìn thấy, phải làm việc với chúng nó từng phút, từng giây thì kệ thế nào được?
@Nhi: Ờ, thế là lộ mặt nhá, có đứa bỏ việc chạy để giữ tình cảm nhá. Thế mà im im ko thèm share gì với anh em cả! Mà trong 1 vài ngày tới lại có thêm vài người nữa theo chân em Nhi rồi đây này :(
@Xeko: Xeko mà ở đây thì còn yêu hơn nữa cơ (cứ ở đây đi rồi biết)

Fishy Dã man con ngan :)) Đúng là đứa nào chuồn sớm thì đứa đấy đỡ bị chướng mắt nhiều! :))

P.S. … @Fish: Hu hu em ơi, khóc cho người ở lại đeeeeeeeeeeeee

zz...… Viết gi e hổng hỉu?........................ àh hiểu rồi...khà khà.....

Sunday, January 27, 2008

Kiếm điện thoại NOKIA miễn phí đê

Anh em chơi thử trò này nhé, mỗi tuần có 1 điện thoại NOKIA XpressMusic cho người trúng thưởng. Tổng cộng có 7 điện thoại miễn phí

Cái này là tớ xì-pam giùm gã người - iêu - hợp - đồng của tớ. Anh chị em vào ủng hộ nhé. Hí hí tốt nhất là vừa ủng hộ gã vừa ủng hộ tớ bằng cách click luôn vào link này để chơi nè NOKIA XpressMussic

Thơm các bạn đã click vào link trên nhé
------------------

CR9 Bạn đã vượt qua 5 câu hỏi,số đỉem của ban bây h la 30 :D

KingK… Khửa, đội ơn NY

P.S. … @Mẹc: Ồ dê, nhưng mà mẹc lão gia chơi trực tiếp hay là click vào cái link của em đấy hử?
@KK: hí hí ko thì lại bảo là ny ko quan tâm gì

Tuyet… Chuối thế, tớ được 55 điểm và tớ đã có mã tài khoản rồi, ấy vậy mà khi nhập mã tài khoản nó lại báo với tớ là không tồn tại mã này là sao? Mà mã là do bọn này đưa và mail cho tớ nhé! Ấy hỏi lại đi...tớ không biết đâu, 55 điểm của tớ rồi đó... :((

anh_yêu xế nà xế nào? chưa hiểu lắm!
Thấy ghi là: This multimedia content requires Flash version 9 and above.

CR9 A chơi cả 2.Vùa làm cái nữa 40Đ :))

Saturday, January 26, 2008

"Can thiệp thô bạo"

266 magnify
Tớ tự nhận tớ cũ kĩ và lạc hậu nhất trên đời. Ít nhất là trong "một góc con người" tớ. Ý tớ là chuyện tóc tai í.

Trong khi bọn bạn tớ thay đổi ầm ầm các kiểu, từ duỗi thẳng đến quấn xoăn thậm chí làm xù lên như bát mì úp lên đầu thì tóc tớ vẫn ở dạng "nguyên thuỷ".

Bọn bạn tớ có đứa nhuộm nâu, đứa nhuộm đỏ, đứa màu đen, có đứa gảy light xanh đỏ tím vàng tùm lum hết thì tóc tớ cũng ở dạng "nguyên thuỷ". Không đen chẳng nâu, đuôi tóc hoe hoe vì cháy nắng.

Bọn bạn tớ đứa thì hấp, đứa thì dưỡng, đứa thì quấn ủ các kiểu. Chưa hết, còn thập cẩm các công đoạn sấy vào sấy ra, tớ thì vẫn thờ ơ mặc kệ dù có lúc cũng thấy khó chịu với phần đuôi tóc xơ xác của mình.

Đôi khi thấy tóc dài dài, tớ lại ngồi nhà tự mình hì hụi soi gương chải chải cắt cắt, nói ngắn gọn là "tự sướng" với tóc. Và những đêm mùa đông cũng nhất định chịu lạnh ngồi chờ tóc khô chứ ko thèm sấy seo gì...

Bọn bạn tớ bảo tớ hâm.

đứa dụ dỗ, đứa doạ dẫm tớ nào nhuộm, nào tỉa, nào quấn xoăn các kiểu, mà tớ vẫn trơ ra....

...

Thế mà chiều nay chúng nó dụ được tớ đi "xuống tóc" nhá. Can thiệp cực kì thô bạo luôn. Sau 1 hồi cắt cắt tỉa tỉa thì tớ đã ngậm ngùi chia tay với mớ tóc dài. Cứ cả năm gìn giữ thì thi thoảng tớ lại lên cơn thô bạo với tóc tai thế đấy.

Hôm 24.1, party cty, tóc còn dài thế này
Photobucket

Và bây giờ :D
Photobucket
-------------------------

snowb… Sáng mai ngủ dậy, em sẽ soi gương, và khóc huhu :((

ki_en Ôi, mái tóc em bay...
(bay xuống sàn tiệm cắt tóc mất rồi ) :D :D

tomsa… toc' moi',dep Chi a ^^

Cao T… Xa^'u mu`. To'c da`i bao gio cung dep hon. Chac G bi ca'i Miu no' xui dai (cho' Miu xui da.i ba.n tao).

Pha Lê trông trẻ hơn hẳn đấy

Tuyet… Hihihi...tóc mới đẹp hơn...hehehe :D :D

snowb… ơ thằng Tuấn kia, sao mày chửi con chó. Mày có biết mày bảo chó miu là con chó nó tủi thân lắm ko hả, hik hik

P.S. … @Miu: Soi gương và cười: Ồ dê, tóc mình đã thẳng trở lại, thật suôn và mềm mại...
@Ki-en: Hu hu hu Có hai con điên vừa ngồi nhìn tóc bay vừa cười nhăn nhở ra chiều rất đắc chí. Thế mà đòi cho bay hẳn thì chúng nó ko chịu
@Mạnh: Thanks em
@Béo: Về xử lý Miu điên đê
@PL&Nga: Nói thật đấy nhờ, khen thật đấy nhờ

♫ Yen… Cứ can thiệp thế này đi, cho đời nó tươi

ACJ Ừ thì đẹp!

ATHENA phải công nhận là can thiệp thô bạo thật. Em cũng đang tiếc hùi hụi tóc dài đây, tự nhiên lại đi cắt tỉa tùm lum.

P.S. … @Vân: năm nào cũng thế mà nhóc, chị cắt bị hỏng, ko đúng ý của chị. Ra giêng dài ra 1 chút sẽ sửa lại, rồi tóc sẽ dài lại mà. Chủ nhật về rồi, định hôm nào xuống HN đây?
@YĐ: Dưng cơ mà quá thô bạo
@ACJ: Uh thì....

Friday, January 25, 2008

Ru mãi ngàn năm...

Thời gian đã lâu rồi, sao tình chưa đến trong đời.
Tưởng như sẽ không còn những ngày yêu đương đắm say.

Hôm nay Hà Nội co ro rét. Để random, rồi cuối cùng chọn “khi tình yêu đến”. Hey… nghe là nghe vậy thôi nhé, không nôn nóng gì đâu. Vì có ai cứ ngồi nghển cổ mà chờ những điều chưa phải là của mình được đâu.

Hôm trước đi hát với bọn Tinhdich, chọn “Ru em từng ngón xuân nồng”. Micro chuyền tay nhau, đứa nào hát nghe cũng muốn não lòng. Cảm giác khi nghe Trần Đức không não lòng đến thế. Có phải vì “nghe Trần Đức giống như uống rượu mạnh, hơi gắt nhưng dễ say…”. Với những đứa đã quá lâu không thử một ly rượu mới như mình, thì khả năng say là rất cao.

Thanks n.y đã giới thiệu một “đặc sản” quý, cho dù việc tớ bị dụ nghe Trần Đức 1 cách tự nguyện không phải qua n.y mà qua blog của 1 người bạn.

--------------------------

Trang Lại thêm 1 nạn nhân của anh Trần Đức rồi :D

P.S. … từ nhà bạn hiền mà ra đấy, chứ ko phải từ nhà "lão" kia

xeko Add mình vào phát là y như rằng yêu đương tràn trề ngay, he he he.

P.S. … Ờ, cứ hăm hở xông vào đòi người ta add cho bằng được xong ra đây làm mõ làng như đúng rồi í

Thursday, January 24, 2008

Ngày xưa và bây giờ

306 magnify
Ảnh: Rút thăm may mắn - 24.01.08


Ngày xưa ngạc nhiên lắm mỗi khi kết thúc 1 buổi ghi hình Game show, sếp lại hỏi: Người thắng cuộc hôm nay là ai? Hồi đó sếp tớ cùng làm kịch bản và là MC, nghĩa là người được tham gia từ đầu đến cuối Gameshow đồng thời cũng là người công bố người thắng cuộc cuối cùng. Thế mà không biết được người thắng cuộc là ai, thì ai mới là người biết? Nhưng dạo gần đây khi đứng trên sân khấu, khi hướng dẫn mọi người cùng tham gia trò chơi thì chính tớ cũng không nhớ được những ai là người thắng cuộc và nhận được quà tặng dành cho người chiến thắng. Kết quả là giống y hệt sếp cũ tớ ngày xưa, tớ phải lò dò đi hỏi mọi người xem người chiến thắng là ai, dù chính tớ là người xướng tên họ khi nhận giải thưởng…

Ngày xưa, sếp cũ của tớ cũng hay hỏi “lúc đấy chị nói gì ấy nhỉ” khi kết thúc mỗi buổi ghi hình và nhắc lại 1 đoạn nào đó trong chương trình. Dạo gần đây tớ hay bị “dí” vào làm Mờ cờ cho mấy chương trình nho nhỏ, và nói năng loạn xạ lung tung, và khi kết thúc tớ cũng không nhớ chính xác là tớ đã nói những gì. Ví dụ như trong buổi Holding hands party hôm trước và cả New Year party với công ty hôm nay. (uhm… New year cái gì, Năm dương lịch thì cũng qua cả tháng rồi, năm âm lịch thì cũng gần 2 tuần nữa mới hết). Tớ cũng không tưởng tượng khi ở trên sân khấu 1 mình thì tớ “ngố” thế nào. Khi xem lại các đoạn băng quay, tớ thấy tớ thật là… nhất là dưới bàn tay phù thuỷ của mấy đồng nghiệp tớ thì càng không thể chấp nhận được. Nếu tớ nhìn thấy 1 MC nào mà làm thế, chắc tớ đã ngồi bình loạn lung tung rồi, nên không biết là khi tớ có những hành động và lời nói ngớ ngẩn như thế trên sân khấu thì mọi người ở dưới nghĩ gì nhỉ? Có ai đọc được entry này thì làm ơn nói cho tớ biết nhé.

Ngày xưa tớ vẫn nghĩ làm MC thật là thích vì được biết trước toàn bộ nội dung và làm chủ cả 1 chương trình, được xuất hiện trước tất cả mọi người. Giờ thì tớ thấy quá ư là “thiệt thòi” vì khi làm MC nghĩa là tớ tự đánh mất cơ hội tham gia vào những trò chơi vui nhộn, lại không có cả cơ hội nhận được những phần quà may mắn dành cho người thắng cuộc. Nhất là khi tớ được biết trước tất cả “nội dung” bên trong của những phần quà đó. Thật là bất công. Đáng lẽ mỗi chương trình đều nên có 1 phần quà dành cho MC chứ nhỉ (hí hí ít ra là trong những chương trình do bọn tớ tổ chức)

Ngày xưa tớ cũng hay thắc mắc, sao mà có những tình huống cực kì dễ giải quyết và đưa ra quyết định mà các MC - tức là sếp tớ - cứ đơ người ra chờ chỉ đạo từ trên phòng đạo diễn thế? Giờ thì tớ hiểu là khi liên quan đến sự công bằng và quyền lợi của mọi người, thì không phải mình cứ muốn là được. Như party tối nay, khi số may mắn là 6 hay 9 không ai phân định được vì chúng giống y hệt nhau… tớ hoàn toàn có thể đề nghị huỷ cả hai số đó đi, bốc thăm lại và nhờ sếp bốc lại 1 số may mắn, hoặc ghi tên lên 2 số đó và nhờ bốc lại, bốc được tên ai người đó sẽ nhận được quà… thế mà cuối cùng tớ phải nhờ sếp phân xử. Thế mà vẫn không xong, có 4 giải nhì thôi thì tớ lại đề nghị bốc đến 5 lần, bể show. Tớ và bạn D đành share nhau giải tưởng vì hai đứa sở hữu hai số 6 và 9 y chang nhau hu hu

Ngày xưa tớ hay cằn nhằn mỗi khi MC cười nhiều quá, dù cười đẹp đến đâu mà cười nhiều quá thì cũng thành vô duyên. Còn tớ khi đứng ở vị trí Mờ cờ trên sân khấu, tớ ko những vô duyên mà còn cười nhiều như 1 con điên, nhất là khi demo cách chơi của các trò chơi cho mọi người thấy. Nhố nhăng nhất là ở party tối nay, sau khi no say phè phỡn rồi bọn tớ mới chơi game. Khi hướng dẫn mọi người chơi trò “thoả mãn toàn thân khách hàng”, không hiểu sao tớ đã cười đến không ngậm miệng lại được, nước mắt nước mũi tèm lem hết. Thankyouvinamilk mấy chị trong công ty đã lấy giấy cho tớ lau mắt, nhưng lau bao nhiêu cũng không đỡ. Lúc đó thấy mọi người cứ lăn ra cười, mà ko hiểu cười vì trò chơi hay cười vì nhìn MC lúc đó chả ai làm gì mà nước mắt cứ ròng ròng chảy…

He he ngày xưa và bây giờ khác nhau nhỉ? Khác nhất là ngày xưa không có blog để tớ ko lảm nhảm nhiều như bây giờ. Kết luận lại là em Gừng càng già càng nhố nhăng, chỉ xin các anh chị em lúc nào có thấy em Gừng nhố nhăng quá thì cũng cho xin hai chữ “đại xá” ạ, đời chả mấy lúc mà già nên em tranh thủ nhố nhăng nốt.


E hèm, lời cuối cùng em muốn nói, là anh chị em nào trong cty mà đọc được entry này thì làm ơn share ảnh cho em với hu hu ko biết có cái ảnh nào tử tế không nữa vì trong lúc mọi người tíu tít ảnh ọt thì em loăng quăng chỗ nào í. Đời thật bất công. Chẹp

Tuesday, January 15, 2008

Người thân "tử tế"?!!!

300magnify

Bạn có cảm thấy dễ chịu lắm không khi một vài người quen, có khi là một vài người bạn và thậm chí một vài người họ hàng lâu lâu mới thấy mặt chỉ chăm chăm hỏi bạn rằng: Dạo này bạn có gì mới không? Có xinh đẹp không? Phải xinh hơn thì mới lừa được giai chứ? Có webcam không để cho họ nhìn mặt? Bận rộn thế thì chắc nhiều tiền lắm nhỉ… và vô số những câu hỏi nhố nhăng khác. Một lần chắc sẽ không sao. Nhưng một năm được vài lần, mỗi lần cũng chỉ bằng đó câu hỏi, liệu bạn có đủ kiên nhẫn mà phúc đáp lại sự quan tâm hiếu kỳ ấy không?

Tôi đã kiên nhẫn. Nhưng bất cứ sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Và sau “n” lần lặp lại những chuyện hỏi – đáp đó, tôi đã phải phúc đáp lại những người họ hàng đáng mến đó rằng “nếu ko còn chuyện gì nhảm nhí hơn thì làm ơn dừng lại đi. Tôi không thừa thời gian”. Lập tức tôi nhận được câu trả lời rằng “em có học mà ăn nói thế à? Đến người thân còn không nói chuyện được thì em sống với ai?”.

Ở Hn, tôi có bác ruột và cả một tá anh chị. Năm đầu tiên rời gia đình tới đây, tôi sống với họ, những người họ hàng ruột. Nhưng rồi tôi khăn gói rời khỏi đó sau 1 năm. Tôi không muốn nhắc lại quãng thời gian hơn 1 năm tăm tối ấy, chỉ thấy nực cười rằng, đến giờ này hoá ra tôi vẫn còn có những người thân ở gần mình, mà bằng đó năm tôi sống tốt là nhờ bản lĩnh của chính và những người dưng ở xung quanh

1. Những người thân vừa mới đây trách móc bố mẹ tôi rằng cả năm ko thấy mặt tôi. Họ đã từ chối sự có mặt của tôi, sao bây giờ còn trách móc? Tôi đã đến thăm họ những ngày sau khi rời khỏi gđ đó, nhưng đáp lại là gì ngoài sự lạnh lùng đến ghê người, đến mức người bạn đi cùng tôi cũng thấy lạnh gáy trước những ánh mắt ấy? Tôi chỉ có 1 mình, còn người thân của tôi có cả tá. Họ trách tôi không đến thăm, nhưng họ có nhớ những ngày đầu khi tôi đến, họ đã đối xử với tôi thế nào không? Một tá người thân đó trong suốt 7 năm tôi sống 1 mình, đã có ai hỏi tôi rằng tôi sống hay chết thế nào, tôi khoẻ mạnh hay ốm đau ra sao… một lần nào hay chưa? Tôi chỉ thấy những người dưng ở bên tôi mỗi lần tôi ốm mệt nằm 1 mình trong căn phòng chật, chỉ thấy những lo lắng khi tôi bất chợt nghỉ việc hay tìm đến tận nhà khi tôi bỗng nhiên mất tích trên YM hay không thể gọi điện được cho tôi chỉ 1,2 ngày. Tôi chỉ thấy những người dưng ở bên tôi khi tôi tuyệt vọng, khi tôi hoang mang, khi tôi khốn khổ…

2. Người dưng không phải ai cũng tốt. Nhưng người dưng chưa từng coi thường tôi hay bố mẹ tôi vì họ nghèo. Người dưng quanh tôi không tự nhận mình là người có học như những người thân, nhưng họ cũng không bao giờ vỗ ngực nói với bố mẹ tôi rằng “con tôi giỏi nên học khối A, còn con chú thím dốt nên học khối C”, dù rằng cái khối A của con họ cũng nhờ tiền và phải mất vài năm mới được đi học. Người dưng cũng không bao giờ nói rằng không có họ thì tôi không học đượcc ĐH, rằng ngành học của tôi học chỉ để học chứ chẳng làm được gì, rồi cũng đến tay họ xin việc cho tôi như những người thân đã nói. Và người thân đã không bao giờ hỏi tôi có đủ tiền đóng học không, tôi có việc làm sau khi tốt nghiệp không, công việc của tôi có tốt không… Chỉ biết rằng, nhờ rất nhiều những người dưng ở bên cạnh động viên, tôi đã học xong ĐH và có những công việc tử tế. Nhưng nghĩ lại những điều người thân đã nói, làm sao không cay đắng?

3. Người thân có một vài lần xấn xổ trên YM hỏi thăm. Có khi tôi nói vừa thay đổi công việc, thì câu đầu tiên người thân hỏi tôi là “lương cao không? Chỉ cần lương cao là ổn, những thứ khác không cần quan tâm”. Tôi chẳng thấy lạ, vì trong mắt những người thân ấy, tiền bao giờ cũng được xếp ở vị trí số 1. Người ta sống trên tiền, nên thấy tiền là sáng mắt, không cần biết tôi đã làm thế nào để có được nó. Nhàn hạ hay vất vả thế nào cũng kệ. Người thân không giống như người dưng, những người mà mỗi khi tôi chuyển công việc thì điều đầu tiên họ quan tâm là tôi sẽ làm gì, môi trường làm việc có tốt không, công việc có phù hợp với tôi không…. thay vì sấn xổ vào chuyện lương bổng.

4. Nếu những người dưng luôn vui và chia sẻ với mỗi thành công của tôi (dù nhỏ nhoi), thì người thân lại khác. Khi những người dưng mừng vui cho từng bước tôi đi thì người thân có vẻ khó chịu. Những ngày xưa khi mới rời khỏi gia đình người than, tôi đã phải lén lút giấu chiếc điện thoại di động mỗi lần về thăm người thân, chỉ vì tôi là SV mà dám dùng di động, dù tiền mua và dùng điện thoại là do tôi làm ra. Tôi đã không dám hé môi hé răng gì về những chuyến đi chơi xa của mình, dù tôi chẳng làm điều gì xấu hay sai cả. Tôi cũng không dám cả cho họ biết rằng mình có máy tính xách tay, vì họ sẽ lườm nguýt rằng tôi thì cần gì đến laptop…. Tôi đã chẳng làm điều gì xấu, cũng chẳng có lỗi gì với họ. Nhưng việc tôi không khuất phục họ, tôi dám rời khỏi ngôi nhà của họ và sống cuộc sống của tôi, trong mắt họ, là một cái tội. Khi tôi rời khỏi ngôi nhà ấy, họ đã chỉ mong tôi thất bại, tôi phải quay trở lại đó, phục tùng họ, sống theo sự chỉ đạo của họ và suốt đời họ sẽ rao giảng rằng họ đã có ơn với tôi thế nào…. Còn tôi thì đã thề, dù có chết tôi cũng sẽ chọn cái chết ngoài đường, cái chết của tự do thay vì sự sống chật hẹp và tăm tối đến ghê người đó.

5. Nếu còn ở chung với người thân, tôi sẽ không được tự do lựa chọn bạn bè, người yêu, công việc hay những mối liên hệ xã hội khác… Tôi đã từng bị chửi là 1 con ngu, 1 con mất dạy và thậm chí còn tệ hơn thế khi tôi tham gia hoạt động đoàn, CTXH và làm part time tại VTV. Và người thân lúc nào cũng tâm niệm rằng tôi phải lấy một - thằng – con – trai – Hà - Nội, có nhà, xe và nghề nghiệp ổn định. Người thân không cần biết tình cảm của tôi thế nào và tình cảm của gã đàn ông họ định chọn lựa cho tôi thế nào. Nó đồng nghĩa với việc cuộc sống của tôi với một - thằng – con – trai – Hà - Nội sau này có ra sao cũng mặc. Họ chỉ cần cái mác, chỉ cần tôi được nhập hộ khẩu HN. Người thân của tôi tốt và tử tế quá, đến mức mà 7 năm rồi rời khỏi ngôi nhà của họ, mỗi lần nghĩ đến tôi vẫn cứ muốn khóc nức lên vì sự tử tế của họ. Tôi sợ 1 ngày sẽ phải phụ những người thân của mình thôi. Bởi ai mà biết được. Có thể tôi sẽ là một kẻ độc hành trong suốt cuộc đời mình. Cũng có thể, tôi sẽ đi về một miền nắng gió nào đấy. Ai mà biết được

Tôi không chối bỏ người thân. Nhưng người thân thương mến của tôi ạ, tôi chỉ muốn các người hiểu rằng, tôi có ngày hôm nay là nhờ những người dưng đấy. Tôi đứng dậy được sau mỗi vấp ngã cũng là nhờ người dưng. Tôi đi qua những khốn khổ và tuyệt vọng là nhờ những người dưng. Lau khô nước mắt cho tôi cũng là người dưng. Nơi bình yên cho tôi dựa vào mỗi lúc tôi gặp biến cố hay mỏi mệt cũng là người dưng. Người giúp tôi tìm thấy niềm vui sống và đi qua những ngày buồn nản cũng là những người dưng…

Trong tất cả những lúc tôi cần, người đã ở đâu thế hả người thân????

Đọc thêm ở đây

----------------------

KingK… Hiểu, ny ạ, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng cách suy nghĩ khác nhau và tính cách cũng khác nhau.
Trong cái dở nó có cái hay, và nghi là ny cung Di tốt hơn cung Mệnh nên sống với xã hội nhiều hơn gđ
Tớ cũng trải qua gần chừng đó cảm xúc, có điều thời gian ngắn hơn thôi. Nhưng đến một lúc nào đó, lúc gần xuống đến đáy, sẽ thấy các cụ nói đúng, một giọt máu đào ... ny ạ

yenverydieu Ngẩng cao đầu gạt buồn khổ sau lưng thôi. Người ta có 2 thứ không bao giờ chọn lựa được: gia đình và tổ quốc. Chúng ta chọn bạn mà chơi nên bạn là để hiểu, để thương, để chia sẻ. Còn người thân, hãy thử đặt mình vào giầy của họ, để xem vì sao họ nghĩ thế, vì sao họ làm thế, vì sao họ nói thế. Để có khi lại mắt ướt và thương họ hơn. Thương cho những lấm lem của cuộc đời không nhìn quá xa hơn tờ giấy bạc.

2Ti Hãy thương những kẻ hại mình
Hãy yêu lấy những vô tình với ta
*****
Sẽ thấy nhẹ nhõm em ạ :)


Cao T… G, to ma` o nha`, chac lai buon dien thoai. Nam xua, cung buon ha`ng tieng ve cac van de na`y, khong hieu sao thoi do' gioi buo^n the^'. Good luck. Your friends(Ha` and I) are always with you.


P.S. … @Ny: Uh, tớ đúng là "Thân cư thiên di" mà. Dạo gần đây lại bị rao giảng về 1 số thứ nên hơi bực mình, nhưng dù sao cũng cảm ơn họ. 7 năm trước mà cứ giữ chặt lấy cung Mệnh, thì chẳng có tớ hôm nay.
@YD & 2Ti: Em rời khỏi nơi mà, cứ mỗi lần dắt xe về gần đến nơi là em chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, nơi mà ở đó có 1 em câm lặng. Chỉ là rời khỏi đó thôi, em chưa từng có ý nghĩ là ghét bỏ họ. Nghĩ lại thì thấy họ đáng thương nhiều hơn.
@Béo: Ngày xưa chỉ là 1 phần của tất cả. Những điều bọn mình nói cả tiếng đồng hồ mỗi ngày của ngày xưa cũng chỉ là một phần của một phần đó. Khi mình rời khỏi đó rồi, có nhiều thứ tồi tệ hơn nhưng ko làm ảnh hưởng đến mình được nữa. Bây giờ bạn mà ở nhà, thì sẽ ko nói thêm về vấn đề đó nữa đâu. Bọn mình sẽ lang thang, sẽ ngồi cafe cóc vỉa hè, mình sẽ nấu cái gì đó cho cả 3 đứa, sẽ nhìn bạn và Hà chí choé và cười (giờ thì phải quay sang con trai của Hà mà trêu chọc thằng bé chứ)... chỉ thế thôi nhé.
Có 1 điều mà bạn chưa biết, là tất cả các cuộc điện thoại ngày xưa mình gọi cho bạn đều được thực hiện ở.... bưu điện gần nhà đấy. (Bao giờ về có định thanh toán cho mình không???)
@Khanh: Hiểu là tốt rồi, ko cần phải nói gì


Hang … Tết nhất đến rồi, xả hết đi cho vui Gừng ạ. Ối dào, họ hàng thân thuộc cũng dăm bảy loại, máu cũng vài nhóm, chả việc gì phải để bụng nhiều cả... Sau này lấy chồng còn được khuyến mãi bè lũ họ hàng nhà chồng nữa kia... lol...
Vui lên nhá!


P.S. … @Toe: Không hề để bụng nhá. Chỉ để bụng nếu Toe về mà ko ới chị thôi. Tết nhất tới nơi rời, chuẩn bị alo cho u Thọ xin bữa tiễn ông Táo với lại đầu năm đến đăng kí ăn bánh chưng quê thôi í


KÁO Đ… Người ta không đủ vị tha để xoá nhoà và bao dung tất cả, nhưng lại thừa lòng tử tế để có thể tạm quên...
Có nhiều chuyện không thể nào bỏ qua và xí xoá được, nhất là những vết thương đã được gây nên, dù có trở thành sẹo cũng khiến ta nhớ đến và nhức nhối khi trái gió trở trời. Nhưng đúng là, tha thứ cho người cũng là tha thứ cho ta. Tớ không thể quên và cũng không thể nào xoá nhoà những gì mà 1 gia đình người thân tớ đã làm, nhưng tớ sẽ không để điều đó hành hạ mình, mà mình sẽ sống tốt, sẽ sống để cho họ phải tự nhận thấy, tự hổ thẹn với chính lương tâm và suy nghĩ của mình.
Lảm nhảm tí thôi


P.S. … @Káo: Uh, mình thừa lòng tử tế để tạm quên, ngay cả khi sự "tử tế" người ta kéo dài từ quá khứ đến hiện tại và vẫn chưa biết khi nào mới có thể kết thúc. Sống tốt cho mình thôi, tớ từ lâu rồi ko còn để sự "tử tế" của họ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nữa. Và mỗi lần như thế, lại thấy họ đáng thương. Đáng thương vì muốn kiểm sóat cuộc sống của tớ mà ko được, nên quay sang hằn học. Đáng thương vì họ cứ phải phí hoài công sức thò chiếc mũi rất dài sang cuộc sống của người khác mà chả ngửi được mùi gì... Họ rất đáng thương.
Và vì thế, tớ không ghét bỏ họ. Chỉ là ko thể yêu quý thôi!

Tree Em có add blog chị từ lâu vào Favorites, cũng hay vào đọc entry, nhưng chẳng bao giờ comment.
Nhưng hôm nay đọc entry này, em cảm thấy chị giống em, à, mà fải nói là em đã giống chị 1 phần nào đó chứ!
Em có 2 người thân ( Vì dùng từ giống chị) ở HN. Năm đầu em ở 1 nhà, việc gì cũng đến tay em làm, nhưng đáp lại đc đối xử như 1 con ô- sin. Có lần mua dưa chua, mà nhà cô chú ko ăn đc, suốt bữa cơm hết người nọ ng kia nói " Mày muốn ăn đồ thiu đồ thối thì ăn 1 mình, sao còn hành hạ nhà tao ăn cùng mày?"...bạn bè em đến bị đuổi, em đi học về muộn là nghĩ ra đủ trò... Nhưng em chẳng kêu ai, bởi có nói bố mẹ em cũng chẳng tin được khi mà cô chú hay về quê, rồi kêu là em ngoan lắm, học hành chăm chỉ lắm, đạt nọ đạt kia. Uh thì ít nhất em cũng là gia sư ko công cho con cái những nhà mà họ quen.
Em cũng phải làm quen với con những ông bà giám đốc trưởng phòng nọ kia, đi du học châu nọ châu khác về. Những con người mà họ và em là 2 cách sống khác nhau. Để được gì?
Người thân dạy em phải biết ( cái này giống chị) lấy chồng HN, giàu có, con nhà quyền thế. E sống trên đời chưa có ăn không cái gì của người khác, cũng chẳng mơ mình là chuột sa chĩnh gạo nhà ai đó, liệu biết rằng gạo ngon hay mốc? Và lần đầu em cãi lại, đc nhận 1 câu " mày ngu lắm"...rồi còn chuyển hướng chiến lược sang cả bố mẹ em.
Để rồi đến bây giờ, trong em vẫn còn 1 tổn thương, 1 vết sẹo tình cảm từ 1người " Anh xin lỗi, nhưng gia đình em không thích người miền Trung. Chú ấy dùng từ dân XXX".
Rồi cuối cùng, em cũng đi khỏi căn nhà ấy khi mà bố em nghe đc cuộc trò chuyện của vợ chồng họ " CHo nó ở đó để còn chăm sóc cho con gái mình đẻ chứ!". Không chỉ có con gái đẻ, mà còn cả bà mẹ chồng bị ngớ ngẩn. Em có thể chăm sóc cả 2 con người đó, tự nguyện, và yêu thương. Nhưng ko ngờ rằng đã có mục đích cả rồi...
Giờ, em lại sống ở nhà của 1 người thân khác. Cũng thoái mái hơn, nhưng nhiều lúc bực mình khi họ nói mình dùng tốn cái nọ cái khác, khi mà gần như tất cả những cái đó là mẹ em cung cấp cho nhà họ. Chẳng biết nói thế nào nữa. Họ kéo khách khứa về, ăn uống chơi bời, hết cơm nước rồi cafe, hát hò...Cuối cùng bày ra 1 đống và bảo em " DỌn đi!". Có lúc em tức, và tủi, em đập vỡ bát.
Và rồi bố mẹ em bảo em Láo. Khi biết sự tình thì " Con chịu đựng đi! Nhà mình làm gì có tiền mà sau này xin việc được cho con. Cô sẽ xin cho con việc làm, con cố vì bố mẹ, vì con mà chịu đựng"... Mặc dù đã xác định là sau này sẽ ko cần nhờ người thân nào xin việc, nhưng em vẫn fải chịu, vì nghe lời bố mẹ...
EM ko có sự mạnh mẽ như chị, chị có thể bỏ ra ngoài sống, còn em thì ko thể vì còn những ràng buộc nọ kia!
Dù sao cũng thx chị đã có 1 entry như thế này, để lần đầu tiên em đc kể 1 phần những gì đã diễn ra trong đời mình với những người họ hàng ruột

P.S. … @Tree: Chị tin là chị hiểu những gì em đang trải qua. Nhưng cuộc sống là do mình chọn lựa em ạ. Ko hề sách vở. Nếu chị ko chọn cách ra đi thì suốt đời chị chịu tiếng ơn họ. Chị ko ra đi thì đúng là sẽ ko tự tìm việc làm được cho mình, phải nhờ vả họ, và họ sẽ lại có dịp đi nói khắp nơi...
- Khi chị nghe nhạc bằng headphone của chị, chiếc headphone lập tức bị đập vỡ
- má chị hằn 5 ngón tay đến cả tiếng đồng hồ và chị là 1 con mất dạy khi chị làm CTV ở VTV
- ĐT bị đập vỡ chỉ vì bạn chị gọi điện tới lúc họ có ở nhà. Gọi đi thì ko bao giờ, vì chị gọi ngoài bưu điện
- Cuộc sống chỉ trong 4 bức tường vây của họ và ko có bất cứ một mối quan hệ bạn bè, trường lớp, thư viện hay bất cứ điều gì khác, vì trong mắt họ đó là những thức chẳng ra gì
- Một năm 2 lần, chị muốn thăm những người thân bên ngoại, lập tức bị bảo "tao chẳng tin mày có họ hàng ngoại gì ở đây, tao cũng ko tin nó là anh mày..."
- Mẹ chị ốm, ngã khâu mười mấy mũi chị cũng không được về thăm...
...
Còn rất nhiều những chuyện nữa, nhưng trong 1 entry trước đây chị đã nói, mình không đủ bao dung để quên hết mọi chuyện, nhưng mình sống tốt là cách "trả thù" tốt nhất cho tất cả

WWW.VIETARTVALUE.COM Hờ hờ ...Anh có 15 năm công tác xa nhà .... xa gia đình ...

Người đây! Viết dài thế! Nhưng đã đọc hết!

Lông Xồm Đời là thế em ạ, tự lực cánh sinh được là hạnh phúc nhất. Kệ những người thân khác họ kia đi.

Le Ch… viet hay lam, rat co ban sac! Good! to friend? Hay song de den mot ngay ai cung nhan co ho hang voi ta, ngay do se den ko xa. goodluck


2109 nguoi than la nguoi de lam minh dau don nhat..qua nhieu chuyen em nhan thay minh nen mo long chi ah..dung de chi foi qua nhieu vao muc tieu chinh cua minh

Friday, January 11, 2008

Lẩm cà lẩm cảm

Dạo này tớ già rồi. Nên thoắt quên thoắt nhớ. Nhầm lẫn lung tung. Một ngày không nhầm lẫn một cái gì đó hình như sẽ thấy thiếu

- Hôm nay, suýt nữa thì nhầm thời gian và địa điểm của buổi họp báo. Trong đầu rất đinh ninh là họp báo vào ngày chủ nhật, và địa điểm là ở 1 nơi xa lắc đến mức mình nhăn nhó khi nghĩ đến chuyện phải đi xa thế. May mà trước khi rời cty đã gọi điện để check lại. Hoá là họp báo vào sáng mai và địa điểm thì rất gần nhà mình. Thở phù 1 cái....

- Hôm qua, khi email cho sếp, tớ rất ung dung gọi trống không tên sếp, ko có bất cứ đại từ nhân xưng đi kèm. Đến lúc sếp trả lời lại, tớ nhìn phần nội dung viết bên dưới của mình mới tá hoả lên. Hik, có đứa nhân viên nào gọi sếp trống không như tớ chưa nhỉ?

- Hai ngày trước, không hiểu đầu óc biêng biêng thế nào liền đưa tay xoá béng mấy file chạy win trong ổ C đi. Thế là tèn tén ten, khởi động máy là nhận được thông báo "NTL.. is missing. Please Ctrl+Alt+Del to restart". Và dù tớ có làm thế 1 tỷ lần thì máy cũng ko thể bật được. Mấy "lão" công ty tớ nghe tin liền vỗ tay bồm bộp khen con bé biết cách dùng máy đấy. Hik, ngượng quá cơ. Kết quả là nửa đêm bạn tớ vẫn đang hì hụi cài máy cho tớ, vừa cài vừa... ngáp

- Vài ngày trước, khi ra khỏi nhà, ko hiểu tớ mắt nhắm mắt mờ kiểu gì mà... không khoá cửa. Thật là khoá cũng như không. Vì aửa nhà tớ có hai cái móc. Tớ kéo chốt vào, nhưng thay vì móc khoá vào chốt bên trong thì tớ lại móc vào phía ngoài. Nghĩa là chỉ cần kéo chốt lên là có thể mang sạch cả nhà tớ đi. Trong khi đó tớ ung dung đi đến tận 5giờ sau mới về. Hú hồn, may mà trong nhà ko có gì xê dịch (mà có khi có tớ cũng chả biết)
.......

Tớ lại quên béng mất là dạo gần đây tớ quên quên - nhớ nhớ nhữn gì rồi. Để lúc nào nhớ ra là mình đã lẩn thẩn những gì, tớ sẽ bổ sung thêm vào entry này nhé. À, viết cái entry này để nhờ mọi người giải đáp giùm một thắc mắc: Có ai biết cách trị bệnh hay nhầm lẫn nhớ - quên lung tung này thì mách cho tớ với nhé

-----------------

Tuyet… Ui, bùn ngủ we'...Đề nghị bạn G lần sau uống B12 đi, làm nhìu sì trét wa rùi nên nhớ nhớ quên quên... :))

Khôi Lê Ừ lẩm cẩm lắm rồi :-p

Hai Anh Giời mất mỗi một file mà phải cài cả đêm? Lần sau bảo đứa nào nó cho mượn cái đĩa win rồi sau đó boot bằng đĩa đó, vào phần recovery, chạy dòng lệnh và copy cái file bị mất vào thư mục windows là xong.

(¯`•.… hehe,hok bit' tri benh kieu ji` nua~. chi? bit' la` ne^u' co' ai mach' chi cach' tri. be^nh nay` thi` .......chi. bao? cho em voi' na ^.^ tai. vi` em cung~ bi. dang~ tri' la(m' co*. hixx

2Ti Tại bà già Trà Gừng này hồn nhiên như cô tiên mừ :)

Tuesday, January 8, 2008

Ngẩng cao đầu mà đau khổ

222 magnify

Dạo này không viết. Chỉ vẫn ngày nào cũng chạy qua chạy lại mấy lượt, ngó nghiêng bạn bè để xem họ có gì mới, có gì vui.

Nghĩ thì nhiều. Có những điều chỉ chợt lướt qua và không trở lại. Cũng có những điều cứ quẩn quanh mãi ở đấy, không có cách nào xua đi được. Mà người ta chỉ có thể để mọi chuyện thành quá khứ khi nó nằm lại với ngày hôm qua. Chứ có ai biến chuyện ngày hôm nay, điều đang diễn ra và thậm chí kéo dài đến ngày mai nữa thành quá khứ được? Có ai là có thể đi lướt qua và coi như không thấy những chuyện đang xảy ra quanh mình, với chính mình?

Cuộc sống có phải là một chuỗi những lựa chọn? Nghĩa là dù buồn hay vui, dù khổ đau hay hạnh phúc cũng là do mình lựa chọn hết. Nếu mà có thể lựa chọn tỉ mỉ từng cái cho mình như vậy, thì có lẽ sẽ chẳng ai chọn cho mình những nỗi buồn và những đắng cay khổ sở. Bởi vì thế nên vẫn có những điều người ta không mong muốn, thậm chí né tránh thì lại vẫn luôn diễn ra, đáng ghét và xấu xa như một con quái vật gớm ghiếc.

Có nhiều khi căm ghét mà không vứt bỏ được. Có những điều dù cố giữ lấy cũng đã vỡ tan rồi. Cứ trơ ra đấy nhìn. Không thể làm được gì để thay đổi. Cũng không khóc được. Thì còn có thể nói được gì, có thể viết được gì?

Vẫn biết, cuộc sống như bạn nói, có những người đau khổ thì cũng có những người hạnh phúc. Nhưng sao tầng tầng lớp lớp những khốn khổ cứ chất lên nhau và dồn lại chỉ một vài nơi. Như bạn. Như mình?

Năm mới được 1 tuần rồi, và biết mình còn đang ngẩng cao đầu mà đau khổ.

-----------------------

Tuyet… Vẫn ngẩng cao đầu dù có thế nào đi chăng nữa!!! Tất cả các con đường đều dẫn tới thành Rome, chỉ khác cách đi :)

snowb… Đúng, mọi con đường đều dẫn đến thành Dôm, nhưng nếu đi đường đáy biển thì nhớ mang theo bình dưỡng khí nhé