Tuesday, July 10, 2007

Bọn mình đã quen nhau như thế nào (part II)

333 magnify

Bè lũ bốn tên là nhóm bạn hồi học Đh (thật ra không phải 4 mà là 5, 4 là để chỉ 4 đứa con gái). Có một điều thú vị là cả học đại cương và đến lúc chọn chuyên ngành, thì cả 5 đều chọn Lịch sử văn hoá. Cuối cùng giờ chỉ còn lại Trang Khanh ở lại khoa giảng dạy, Thuý thì chân trong chân ngoài với cái viện Sử già cỗi, còn tới với Thuỳ Anh thì lang bạt kì hồ. Đến nỗi, lâu lâu lại nhìn nhau và hỏi xem đứa kia đang làm gì. Thuỳ Anh cũng là người đầu tiên tớ quen và chơi, không phải từ giảng đường khoa LS mà là từ… căntin. Cả trường có mỗi cái cantn bé tẹo, chưa kê nổi chục cái bàn nên chẳng khó khăn gì bọn tớ nhận ra là ngày nào cũng đối diện nhau trong cùng 1 chỗ ấy. Nói chuyện vài lần thì phát hiện ra là học chung lớp (ôi trời), thế là truyện trò rôm rả hơn (nhất là từ hồi bọn tớ phát hiện ra anh thầy đẹp trai nhưng ko kém phần khó tính của lớp lại chính là cậu bạn căntin mỗi ngày – và dĩ nhiên là cũng học cùng lớp). Chơi với Bảo Trang là vì sao nhỉ? Hà hà, hình như là từ lúc thầy chủ nhiệm nhầm tớ với 1 bạn tên Phương COCC nào đó, nên chỉ định tớ vào ban cán sự lớp. Thế là tớ với Trang cặp kè, mà lúc đó thì Trang đã chơi với bạn Phương Thuý xinh giai và bạn Khanh đen rồi. Chưa kể là Trang với Thuỳ Anh đã là chị-em từ mười mấy năm về trước nữa. Thế là bọn tớ thành 1 nhóm (đến tận giờ). Tớ sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên khi đi cùng Trang lên khoa gặp papa của Trang, nhớ mãi cái cảm giác của mình khi đó, và cả lúc Trang quay sang tớ nói là “mày ngạc nhiên đúng không? Ai cũng bảo sao bố tao xấu thế, tao mà là con của bố tao á??” ha ha, nhưng sau đó ko lâu thì tớ hiểu rằng, thầy tớ chỉ xấu bề ngoài thôi, chứ là 1 người tốt vô cùng!

Với PhuChan (tự Thổ Quan) vừa trọc vừa nhiều răng lại còn đanh đá ngoa ngoắt lắm lời (được cái khéo tay nấu ăn ngon kéo lại hí hí) thì là một buổi chiều chủ nhật tháng 4/03 tại Trà Hoa Viên Linh Đàm. Hôm đó PC gần như ngồi im từ đầu tới cuối, ai hỏi gì cũng cười, thi thoảng còn giơ tay gãi đầu (trọc) vừa cười một cách ngượng nghịu. Sau này mới thấy là gã điêu kinh, điêu có sừng có mỏ, điêu đến nỗi giờ vẫn chưa có em gái nào dũng cảm dám lại gần. Tớ nhớ hôm đó tớ gặp PC với cái quần jeans rách te tua ở gối phải, cái đầu gối vẫn đang băng bó vì vừa mới xoè cách đó 1 ngày, và chân nhảy lò cò. Tớ cũng vẫn giữ message của PC nhắn cho tớ sau lúc đó “Chào em! Cái củ lạc phía bên phải của em thế nào rồi. Đừng bỏ quả Jeans ấy đi. Nom ấn tượng lắm. Mong lần sau gặp mặt lại được chiêm ngưỡng. OK? Rất thân!”. Hu hu nhưng tớ phải thú nhận là chả biết quả Jeans ấy giờ này lưu lạc nơi nào rồi ấy, ko thể nào tìm lại được. Thú nhận thứ 2 là lão PC anh tớ tuy có hơi đanh đá tí nhưng chỉ là ngoa ngôn thôi chứ lão ấy tâm lý cực, biết chiều chị em phụ nữ nhé, nấu nướng khéo léo đảm đang lại con chưa kể cao ráo đẹp trai. Không tin thì các bạn gái cứ thử xem. Tớ thề là sẽ may mắn cho người nào sau này là vợ lão :D

Hải Anh là 1 người mà ngày xưa tớ ghét cay ghét đắng, ghét chả hiểu vì sao lại ghét. Ghét cho đến tận giờ vẫn ghét và vẫn không rõ nguyên nhân lí do lí trấu là tại sao. Quen Hải Anh khi cùng tham gia một diễn đàn, trường nó lại ở sát vách trường mình, mà nếu ngắn gọn lại thì cùng chung cái gọi là Đại học Quốc gia. Hồi ấy internet chả sẵn như bây giờ, nên cái hàng net nga sát cổng trường luôn là nơi hạ cánh của cả tớ và Hải Anh (cũng như bè lũ bốn tên kia nữa). Khổ nỗi, đã ghét mà lại phải nhìn thấy, thậm chí là ngồi chung trong 1 hàng net thì chẳng cực hình nào bằng. Thế là cứ lần nào bò ra hàng Net ấy tớ cũng phải nhìn ngó trước sau, nó mà ngồi ngoài là tớ sẽ tìm cách lẻn vào trong, or chui vào 1 góc khuất và dán băng dính vào miệng cấm có dám ho he tiếng nào, chỉ sợ nó phát hiện ra rồi chạy lại hỏi han thì bỏ mợ. Thế mà rồi lại chơi với nhau nhiều, đến mức cái gì cũng Hải Anh. Từ việc thèm café, cần đi đâu đó, rồi nhắc nhở ăn uống thuốc thang khi ốm, rồi sách vở học hành, rồi cả chuyện bắt nó ngồi cả buổi chỉ để nghe mình than thở. Hải Anh hâm hấp, đã bao giờ phát khùng vì những chuyện vặt vãnh ấy chưa???

(Còn tiếp)