Friday, February 2, 2007

đọc lại

Cả ngày hôm nay chả làm được việc gì ra hồn. Uhm… bình thường thì cũng có làm quái gì đâu cơ chứ? Vớ va vớ vẩn, linh ta linh tinh. Sáng dậy sớm, không nghe nhạc nữa. Ngồi độc thoại với cốc trà nóng. Đã lảm nhảm những gì ấy nhỉ? Không nhớ nổi. Mà không cần phải nhớ.
Vì nói
Đơn giản là vì lúc ấy
Thèm được nói
Thế thôi
…….
Dậy rất sớm nhưng đến công ty thì rõ là muộn. Bị 1 ai đó túm áo nói vài điều gì đó về cuộc gặp gỡ ngày hôm qua. Mặt cực kì bí hiểm “chị phải bảo đó là bạn của bạn của bạn của bạn… cho nó… cách xa đi”. Ờ, thế đấy. Mà cũng chẳng quan tâm vì chẳng đáng liếc mắt qua chứ đừng nói là quan tâm!

Mỗi lúc rơi vào cảm giác dường như mình sắp lạc lối trong mê cung, thì lại đọc câu chuyện ấy… Câu chuyện về Ù Lì và Nhanh Nhẹn, về Chậm Chạp và Thông Minh và về cách thích nghi với những thay đổi trong cuộc sống. Hôm nay cũng thế… đọc và trả lời những câu hỏi đã tự trả lời không biết bao nhiêu lần. Một câu chuyện mà ở lời tựa có đoạn "Thân tặng tất cả những người thân của chúng tôi và những người đang trăn trở, vượt qua những khó khăn, thử thách tinh thần và đang ấp ủ niềm tin trong cuộc sống để đạt được ước mơ của mình - ECO Press"

Có phải mình không muốn thay đổi khi mọi chuyện đã và đang thay đổi?
Có phải đôi khi mình từ chối thay đổi vì e sợ thay đổi
Những góc tối và những con đường cụt chẳng dẫn đi đâu có dễ làm người ta lạc lối?
Hạnh phúc là gì?
Có phải khi hạnh phúc càng quan trọng thì người ta càng muốn giữ nó?
Nếu không thay đổi thì người ta sẽ có thể bị đào thải?
Người ta sẽ làm gì nếu không e ngại?
Đi về phía khác sẽ giúp mình tìm thấy hạnh phúc mới?
Khi vượt được lên nỗi sợ hãi của mình, thì sẽ ko thấy trói buộc nữa?
Tưởng tượng mình được thưởng thức những điều mới mẻ, ngay khi mình chưa tìm thấy nó, sẽ đưa mình tới đó?
Càng nhanh chóng gạt bỏ những điều cũ kĩ, người ta càng sớm tìm thấy những điều mới?
Tìm kiếm trong Mê Cung hóa ra lại tốt hơn là không gì cả?
Khi cảm thấy rằng có thể tìm ra những điều mới mẻ, người ta sẽ thay đổi?
Lưu ý tới những thay đổi nhỏ sẽ giúp ta thích ứng được với những thay đổi lớn hơn sẽ đến….


Và bao giờ cũng thế, cũng đọc đi đọc lại một đoạn tranh luận sau đó về câu chuyện góp nhặt ấy, về suy nghĩ của 1 ai đó khi nghe xong câu chuyện:
Thay đổi luôn xảy ra
Chúng lấy đi mất những điều quen thuộc.
Chấp nhận thay đổi
Chuẩn bị với tình huống sự thân thuộc bị lấy đi.
Quan sát thay đổi
Luôn luôn quan sát để biết trước khi chúng đang cũ đi.
Thích ứng với thay đổi nhanh chóng
Người ta bỏ sự cũ kĩ đi nhanh chừng nào thì người ta có thể tìm được sự mới mẻ nhanh chừng ấy.
Thay đổi
Chuyển dịch với sự thay đổi
Thưởng thức thay đổi
Nhấm nháp cuộc phiêu lưu và thưởng thức hương vị của những điều mới tìm thấy
Chuẩn bị cho thay đổi nhanh chóng và thưởng thức chúng lần nữa…

Dĩ nhiên là không phải ai cũng giống nhau. Và mình, khi đọc đi đọc lại nhiều lần câu chuyện góp nhặt ấy, cuối cùng vẫn lang thang trong 1 mê cung nào đó do mình tự dựng lên….

Nhảm nhí!

----------------------

Tuyet… "Ai đã dịch chuyển miếng pho mát", cuốn này tớ đọc rồi, rất ý nghĩa và sâu sắc, hihi...và tất nhiên tớ cũng rất thích ý nghĩa của câu chuyện đó, hãy thích nghi với những thay đổi của cuộc sống và hãy thưởng thức chúng một cách từ từ...đừng đứng một chỗ mà chờ pho mát tự đến cho ta thưởng thức :)

P.S. … uhm... biết là 1 chuyện, làm được không mới là vấn đề em ơi. Đợi nhá, tí sẽ CPN qua email cho


Entry for February 01, 2007

Trong 1 blog entry nào đó, tôi đã nói, tôi thích đọc “Cô đơn trên mạng” dù nhiều chi tiết hơi rườm rà và đôi khi nó làm người ta nản. Tôi đã thích cho đến tận dòng cuối cùng… Thích cái cách các nhân vật thẳng thắn, thích cách yêu thương và khổ đau vì nhau của các nhân vật, dù rằng dường như ai cũng có cho mình 1 vỏ bọc… Nhưng sau tất cả những vỏ bọc ấy, sau công việc, gia đình, sau những chuyến đi thì họ lại là họ. Hoàn toàn cô đơn và trống vắng, đến tột cùng….

Tôi đã như chìm vào nỗi thảng thốt của nhân vật nữ “Thế giới của em vắng anh bỗng trở nên im ắng quá…”, và hôm nay thì dường như lại đang đối diện với tiếng kêu tuyệt vọng của Jakub “Sao mọi người lại bỏ anh mà đi hết cả… Hôm nay, em hãy tìm thấy anh đi…”. Vẫn vu vơ nói cười, nhưng sao lại bị ám ảnh bởi những điều này đến thế? Không tìm được lý do thỏa đáng. Có phải vì tôi đang lầm lũi đi giữa nỗi cô đơn, giữa những ngày đông lạnh giá? Có phải vì tôi mong được nói với 1 người, mà rồi không thể nào nói nổi, rằng “thế giới của em vắng anh bỗng trở nên im ắng quá… anh đừng đi…”. Đã nói với anh, mỗi người đều có con đường đi của mình, dù có hay không có thêm 1 người nào đi cùng mình, thì mình cũng phải tự đi đến hết con đường ấy… Có đúng không nhỉ? Có đi đến cùng tận cuối con đường nếu chẳng có ai….

Mọi người chưa bỏ đi hết, nhưng cũng chẳng có ai ở gần...

Hôm nay, tôi thực sự cảm thấy mình rất cô đơn. Mỗi lúc như thế, lại thèm có 1 vòng tay ôm thật chặt, thèm 1 bàn tay ấm… Chỉ đơn giản thế thôi. Và im lặng….

Hôm nay muốn viết thêm nhiều hơn nữa, rất nhiều. Nhưng nếu viết thêm thì sẽ lại nói toàn những chuyện vớ va vớ vẩn. Cho nên sẽ dừng ở đây… Khi đột nhiên đôi tay bỗng lạnh ngắt….

-------------------------

ki_en Ơ thế nếu Ki_en ôm, nó lại nảy sinh nhu cầu khác thì sao....

Kim Thỉnh thoảng em cũng cảm thấy giống như chị, nhưng mà em không nói ra. Thật là chán.
Để tìm được một người "khớp" với mình quả là khó.

Tuyet… Cứ thử một lần rồi xem, bạn sẽ biết ngay mà...bốp bốp...chát chát...rù rì rù rì...ố là la..hehe (Đấy là tớ nói nếu bác Ki_en ôm đấy Gừng nhá... :D)

P.S. … @Ki_en: Ý Ki_en là sao? Ki_en muốn nói đến nhu cầu nào để còn giải quyết từng cái 1, vì giải quyết hết cùng lúc thì e là...
@Kim: Lâu lắm mới thấy em... Đôi khi nói ra được sẽ tốt hơn là giữ 1 mình em ạ.
@Nga: Lại thầy dùi rồi

ki_en Cái gì bốp bốp hả em? Nghe cứ như vỗ khăn lạnh ấy...

snowb… Gừng ơi, hôm qua có người ôm tớ.
Tớ xúc động
Tớ run rẩy
Tớ bồi hồi
Tớ đứng tớ ngồi
Tớ cười tớ khóc
Tớ cắn tóc
Tớ chu môi
Chỉ chờ một nụ hôn thôi
Thì bống nhiên thức giấc

P.S. … @Ki_en: Hôm nào ra Hn, để em Nga thử là Ki_en biết ngay í mà. Khó gì đâu!
@Snowbell: Cắt tai bây giờ

Hai Anh Em miu mơ thế vẫn còn là đẹp chán. Kết cục nó thế này mới thảm này:
Tớ cắn tóc.
Tớ chu môi
Chỉ chờ một nụ hôn
Bỗng nảy đom đóm mắt
Có đứa tát
Không phải chàng
Mà là nàng của chàng
Tớ tỉnh dậy
Toát mồ hôi
Hỡi ôi thôi
Mơ đang hóa thật

Pha Lê Tớ cũng vừa đọc xong Cô đơn trên mạng bạn G ạ. Nhiều khi cũng thèm được yêu như thế lắm nhưng ... chả biết yêu ai bây chừ :P
Chợt thèm nắm một bàn tay (câu này của anh Hiếu)
Chợt thèm có một bờ vai tựa vào
Chợt thèm có một hôm nào
Nhìn ai bối rối thế là lại yêu

Hang … Dao nay Gu*\ng em the\m lay chong roi dday nhi?
:-"

P.S. … @PL81: Rồi sẽ có một người để yêu mờ...
@Toe: Ờ, chồng thì ko mong lắm, nhưng mong trẻ con rồi gái em ạ. Chị đang ngồi đếm từng giây... 11h30 trưa nay có đứa chạm vào HN rồi này... về không?