Sunday, April 30, 2017

Không đề tháng Tư

Không phải câu chữ của mình. Có lẽ cũng đã lãng quên nó như chưa từng nhớ đến, nếu không có 1 ngày được lập trình nhắc đến một cách máy móc đâu đó trên cõi mạng.

Xưa từng vô tâm, từng đọc rồi quên. Vậy nên nay mới xót xa khi đọc lại, một giọt nước mắt nóng hổi như của ai đó vừa rơi xuống tay mình...
--------

Em ơi
Anh vác đến cho em một khuôn mặt
của ngày cuối tháng Tư
mải muốt cơn mưa,
đầm đìa cơn nắng
Cái tháng Tư dài lên thê như nỗi buồn của anh quét đất
Phải nói chứ
Phải cười thôi,
nhiều vào
.....
ôi cái mặt
phản chủ nhanh như lật bàn tay

Saturday, April 29, 2017

Qua ngày

"Có những giai đoạn của cuộc sống mà trái tim dường như rơi vào một khoảng ngưng đọng. Gần như không còn rung động, không còn đau xót cũng không còn hạnh phúc. Những nhịp đập trở lại thành một bản nhạc lặng lẽ, không bay bổng tươi vui mà cũng cẳng chìm đắm buồn bã. Như một sự ngưng đọng vĩnh viễn.Như một khoảng trống. Như một căn phòng không đồ đạc. Như một ngôi nhà không người ở. Chỉ đơn giản là giữ cho cộc sống tiếp tục.

Có những giai đoạn như thế. Khi nước mắt cũng không thể chia sẻ được. Khi ngay cả nỗi đau cũng không còn làm người ta rùng mình đến tận nơi sâu kín nhất nữa. Khi nụ cười không chạm được đến đuôi mắt. Khhi ngay cả hạnh phúc cũng không còn có thể thắp lên chút ánh sáng trong hồn…

Sợ nhất những sáng mai thức dậy thấy  mình như thế. Trống rỗng và lặng lẽ. Thấy koong yê, không nhớ, không say mê, không buồn bã cũng chẳng thiết tha. Thấy  mọi thứ nhàn nhạt, vô vị, vô nghĩa…"

Saturday, April 8, 2017

08.04.2017

Thêm một mùa hoa, những bông kèn trắng yêu kiều chưa một lần lỗi hẹn với tháng 4.

Những bông kèn trắng ở nhà giờ này đã nở. Cô mang chúng về từ sáng qua. Sau đó là chuyến đi dài. Giờ này đã chuẩn bị sang 1 ngày mới, sau 1 ngày mệt nhoài vì dậy sớm và di chuyên suốt cả ngày vẫn không đủ làm cô quên những điều lẽ ra cần phải quên.

11h đêm. Khi hầu hết mọi người đã say ngủ, thì cô vẫn ngồi ngoài sân, dưới mênh mang sương núi và bên cạnh là những người xa lạ. 3 người phụ nữ, 1 người ngồi nướng khoai, 2 người khác uống trái cây. Chỉ mình cô uống rượu cùng những người cô gặp lần đầu tiên, cũng có thể là cuối cùng. Có gì là quan trọng đâu. Cũng có ai quan tâm đâu. Chỉ là những người, trong 1 phút đó gặp nhau, uống với nhau 1 ly, rồi mai lại đi con đường của mình. Ba người phụ nữ ngồi cạnh cô lúc đó, chắc mỗi người cũng mang 1 tâm trạng khác nhau....

Lòng người nhỏ mà sâu, đến nỗi không ai đo đếm được. Tim người thì chật, sao đi mãi cũng không thể thoát ra nôi chính mình. Chi có điều, buông tay là vĩnh viễn xa, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Như tháng 4, chẳng bao giờ hoa lỗi hẹn