Saturday, February 3, 2007

Hoang Tưởng

333 magnify

Ám ảnh… không phải 1 mà là rất rất nhiều người. Nhưng sao phải ám ảnh về những điều còn chưa đến? Ám ảnh về chuyện cưới xin. Ám ảnh chuyện chồng/vợ, chuyện con cái. Ám ảnh cả việc lựa chọn có đến với 1 ai đó hay không hay suốt đời làm kẻ độc hành… Mình có bị ám ảnh không nhỉ? Ba không, ba có. Nhưng rõ ràng là mong lắm rồi những tiếng cười trẻ thơ. Ríu ran. Lảnh lót. Trong veo…

Chiều qua lúc cơn sốt kéo đến, đã nghèn nghẹn một nỗi nhớ nhà, đã ao ước được ngay lập tức trở về nhà. Về lặng im thôi. Chẳng cần nói một lời nào cả. Vì em gái còn nhỏ quá. Bố mẹ thì đã quá nhiều lo toan vất vả. Ở nửa bên kia của cuộc đời, Người không cần phải mang thêm nỗi lo về đứa con gái xa nhà từ gần 7 năm trước và giờ đây lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ mỗi khi trở về. Em gái bé có lần nói với bạn “chị ấy là con trai đấy, ko phải là con gái…”. Ừ, là con trai. Cho nên chẳng bao giờ có ai thấy mình khóc. Chẳng bao giờ có ai nghĩ mình đã nhớ nhà đến thế nào mỗi lúc buồn, mệt mỏi và cảm thấy bơ vơ, cần một bến neo cho tâm hồn. Về nhà. Bao giờ cũng để mọi người thấy là mình rất vui. Không khóc. Không buồn. Không than vãn. Không để mọi người phải bận tâm về những vấn đề của riêng mình… Những điều đó phải bỏ hết lại ở 1 nơi khác, trước khi trở về…

Đêm qua, và sáng nay tự nhiên đã nghĩ, hay là tết này không về. Hay là tết này lang thang đâu đó. Một mình. Giá có thể làm như thế… Ý nghĩ thóang đến bật chợt. Muốn. Nhưng không đủ can đảm để thực hiện. Dù rất muốn. Rằng mình sẽ chỉ một mình. Buồn. Ở một nơi nào hoàn toàn xa lạ. Ở một nơi nào đó không có ai quen biết bên cạnh. Để có một khoảng thời gian soi mình vào nỗi buồn. Để nghiền ngẫm. Suy nghĩ. Để đối diện với nỗi buồn ấy. Để biết mình phải làm gì…. Nhưng làm sao có thể không về…

Trong vùng hoang tưởng ấy… tự nhiên lại muốn mỉm cười. Vì biết rằng mình còn chưa vô cảm. Vì biết mình vẫn còn có những yêu thương, còn niềm tin (dẫu mong manh) vào cuộc sống. Mọi chuyện sẽ là do mình quyết định. Chính mình thôi. Không phục thuộc vào ai. Không phụ thuộc vào một điều gì cả. Có một ai đó nói rằng “Trong những ngày đầu tiên rơi vào nỗi đau đớn mất mát, nên tự nuông chiều bản thân và hãy hết lòng với những điều mình muốn, với người mình đang yêu và sắp mất/hay đã mất để không bao giờ phải hối tiếc khi nhìn lại. Nhưng sau những phút nuông chiều bản thân như thế, phải can đảm đứng lên và vận động. Cho dù sự vận động lúc đó là vô cùng khó khăn, hụt hẫng và đau đớn…. Để 1 ngày nào đó khi nhìn lại sẽ thấy mình không uổng phí 1 ngày nào, ngay cả khi ta đau buồn mất mát…” có lẽ thế, và mình cũng từng sống như thế, và sẽ còn sống như thế, sống theo cách của mình.

Vẫn nói chuyện với bạn, rằng đàn ông không bao giờ thích những người phụ nữ ngây ngô quá, nhưng phụ nữ thông minh quá thì họ sợ. Mình chắc là không thông minh đến mức làm đàn ông sợ. Chỉ vừa đủ để đôi khi nhìn thấy được những nỗi sợ hãi lo lắng ẩn giấu trong họ và không ngại dùng đúng từ, gọi đúng tên của sự việc dù diều đó có làm chính họ tổn thương.

Đã từng nhố nhăng, ồn ào cười nói vui vẻ giữa đám đông dù trong lòng mình muốn khóc. Từ rất lâu rồi. Đã như thế. Và sau này cũng sẽ thế. Đến rồi đi, những nỗi buồn vô duyên và niềm vui mong manh mà thực. Có vẻ như mình đang phức tạp hóa mọi chuyện. Một người bạn đã từng nói “em cứ sống tốt, sống thật là em. Vậy thôi. Đừng quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài chính cảm giác của em, vì không ai có đủ bao dung để chia sẻ với tất cả. Một ngày em chỉ có 24h, hãy trọn vẹn với những gì mình có. Bởi nếu chia nhỏ ra, em có bao nhiêu thời gian cho công việc, bao nhiêu cho bạn bè, bao nhiêu cho yêu thương, bao nhiêu cho ghét bỏ và hận thù… và em còn bao nhiêu thời gian cho em nếu cứ chia nhỏ ra như thế…”. Có thể anh đúng. Chẳng biết nữa. Niềm vui và nỗi buồn trong cuộc đời này là vô tận. Có điều, phải biết làm thế nào để đừng chói lòa trước niềm vui, cũng như không thể bị chìm lấp trong những nỗi buồn…

Sáng nay cũng đã nghe ai đó nói về sự sợ hãi. “Chỉ có nỗi sợ hãi là khác biệt. Bạn có thể có những trạng thái khác nhau, thậm chí trái ngược nhau trước một niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng trước sự sợ hãi, thì dường như hầu hết đều phản ứng theo một vài kiểu duy nhất: hỏang lọan hay lảng tránh. Và vì thế, nỗi sợ hãi luôn mong muốn được giấu kín, trước người mà bạn đã sống không thật, trước những người không thân và trước những người nguy hiểm với bạn... Khi bị dồn vào những tình huống hiểm nghèo, khi bị làm cho sợ hãi, lo lắng, đó là khi tính cách thật của bạn bọc lộ ra nhiều nhất...”

Ngày xưa đã từng rất… điên. Dùng đúng từ là điên. Từng có sở thích quái dị và điên rồ là nhìn đàn ông khi đau khổ. Bây giờ thì không còn muốn như thế nữa. Không còn điên như thế nữa. Nhưng óai oăm thay, lại có những lúc vô tình đẩy những người đàn ông quanh mình vào những tình huống dở khóc dở cười. Để nhìn rõ họ. Để hiểu họ hơn những gì mình vẫn thấy. Và rồi đau lòng… như thể ai đó cứa vào tim mình. Tự làm mình tổn thương… làm sao có thể không đau lòng được. Làm sao có thể bình thản được khi tình yêu của mình dành cho 1 ai đó lại làm cho người ta sợ hãi. Làm cho người ta né tránh. Làm cho người ta dằn vặt. Làm cho người ta day dứt… Mà sao lại phải sợ hãi trước tình cảm mình dành cho họ nhỉ? Sợ hãi vì tình cảm kia chỉ là giả dối, không phải là tình cảm của một người thật lòng yêu và mong muốn mình hành phúc. Hay vì sợ tình yêu ấy có nguy cơ làm ảnh hưởng đến hình ảnh vững chắc mà họ đã cố công xây đắp?

Ngày xưa, khi tranh luận với anh… đã có lúc cố gắng ép anh đến với chị, vì chị âm thầm dành tình yêu cho anh suốt 5 năm mà không hề đòi hỏi anh đáp lại, cứ lặng lẽ đi bên anh… Nhưng rồi một ngày, anh đã gào lên với mình trong giận dữ “Người ta yêu anh, không có nghĩa là anh phải đáp lại bằng tình. Em thôi đi có được không?”. Ừ. Thì thôi không nói nữa. Và sau bao nhiêu chuyện đã gặp, đến bây giờ đã cảm nhận rất rõ ràng rằng, không phải cứ cho đi tình yêu thì sẽ nhận được tình yêu….

Sau tất cả, chợt nhận ra rằng, cho dù có yêu ai đến cháy lòng mà chỉ nhận lại được sự vô tâm và những câu nói sáo rỗng thì không phải lỗi tại mình. Cũng không phải lỗi của người ta. Không ai cả. Tự bản thân tình cảm không có lỗi. Tự bản thân tình cảm cũng không thể ép buộc mà thành…

Em cứ là em thế
Em cứ hiền xinh như thế!

Em hát trời im gió
Em hát đồi thông rũ vai nghe
Em hát trên dốc cao
Bên những con phố nâu
Em hát thơm nức môi hoa

…..

Lặng yên ta ngắm, lặng yên ta ngắm em
Tình trong như đã, tình ngoài ta cố xa gần
Em ra vào hay nói cười vẫn ta ở đó
Đã yêu tình sâu.

---------------------

Hang … Sf chup dduoc cai a?nh o ddau ddep the :o Cho gui nhoi hoi tham anh D nhe ;) Teo buon sau

ki_en Gừng dạo này tâm trạng thế... Khiến người đọc cũng buồn theo bây giờ...

Tuyet… Ai cũng có những niềm vui và nỗi buồn hiện hữu trong tâm hồn, cuộc sống là một chuỗi những buồn vui lẫn lộn, vốn dĩ luôn là vậy mà, hết buồn lại vui thôi đúng không con cún, hihihi... :)

MH Entry tâm trạng thế. Life is always beautiful em ạ. sf là gì nhỉ? có phải là soul-friend không em? Chúc em luôn vui. Chị, Mỹ Hòa.

Viola credit???

Nguyễ… Nếu ai đó là người có lỗi thì kẻ đó mang tên TÌNH YÊU.

ki_en kẻ nào được nhân danh Tình Yêu nhỉ hả TINHDICH's group??? :p

Lam Ừm,sao tự nhiên lại để lộ ra những gì mà bấy lâu cố gắng che dấu? Hãy cứ là mình đi, có khi mềm yếu, có khi rơi nước mắt, có khi rất đàn bà, đừng làm con trai nữa, ok?

quang n Tết này anh cũng không về. người yêu ơi chúng mình lang thang đi!

P.S. … @Toe: Ảnh chùa Hương. Hôm í định xuống tóc (í quên cắt tóc) trước khi đi, nhưng vì đi với Tinhdich's Groups nên chẳng ai cho xuống.
@Ki_en: Buồn đê buồn đê, buồn quá ko chịu nổi thì bọn ta rổ rá cạp vào với nhau nhá.
@Nga: uhm....
@anh Thủy: Tình yêu nào thế/ iem iêu cả 4 anh trong Tinhdich's Groups cơ :D
@Chị Mắt nâu: Có những lúc em thèm được "xinh giai" như chị. Dù biết chẳng dễ dàng gì...
@Chị Mỹ Hòa: "Life is always beautiful" :-) Sf là sư phụ chị ạ. Em có 1 cậu bạn, người mà em yêu quý, người mà em có thể nuông chiều, người em có thể chia sẻ nhiều thứ...
@Taicuc: Nếu không về, em sẽ lang thang. Nhưng dại gì em đánh đổi cả Tinhdich's Groups của em để đi chơi với riêng anh thôi nhỉ?

ki_en ơ sao lại ví mình là rổ rá nhể??? :D

Anh nhớ, trong phim "Tình Châu Giang" có một đoạn lời bái hát anh rất thích: "Hạnh phúc đến sao anh không biết giang tay mà đón nhận? Anh nào thấy gì đâu ngoài con đuờng trước mặt quanh co. Giờ đây tất cả đã qua. Trong mất mát anh trở thành cứng cáp. Nảy nở trong anh những mầm xanh của niềm hy vọng".
Đừng suy nghĩ nhiều. Cứ bình yên như vậy. Mọi thứ đến rồi đi bình thường như dấu chân ta, ngoảnh lại thấy con đường đã quá xa rồi. Nhặt làm gì nữa những vết tích của ngày quá vãng, hãy sống để hôm nay và ngày mái có nghĩa.
Yêu cũng thế thôi, em ạ!

Hang … Khiep! anh HN se^'n!

Snowb… Hì, không khóc cũng không phải là tốt. Tớ đã tự kìm mình không khóc trước mặt người khác đến nỗi nhiều khi chỉ có một mình mà cũng không tài nào khóc nhiều đến mức vơi hết những nỗi buồn của mình được. Chỉ một lúc lau nước mắt là mắt lại ráo hoảnh. Ơn trời mắt mình không bị sưng vì khóc bao giờ

P.S. … @Ki_en: Thì cứ ví dụ thế (@HNV)
@HNV: Thì em vẫn thế mà, vẫn hiền và xinh ngoan nhỉ :D Anh mờ tặng em cái gì em đòi hôm trước để em làm "mặt nạ", thì sẽ còn xinh hơn đấy :P
@Toe: Sến thế rất hợp với em Toe, Toe nhờ.
@Snowbell: Uhm... đến lúc mắt sưng rồi biết :P

Nguyễ… ơ, iem Gừng ơi, anh tưởng cuộc thi thơ đã kết thúc rồi cơ mà? Sao HNV lại còn vào cải lương thơ phú ở đây?
Ki_en: Đúng, không làm rổ rá đâu, kể cả ví dụ. Vì làm rổ rá phải "đựng" nhiều thứ lắm.

P.S. … hì, anh hỏi HNV ấy, em biết gì đâu?
Muh nếu ko làm rổ rá thì nên làm gì hả anh?