Wednesday, July 30, 2008

Tồ không đợi tuổi [1]

Sẽ có không chỉ 1, mà là nhiều bài viết về những nàng “tồ - không - đợi - tuổi”, những câu chuyện có thật đã chứng kiến đâu đó trong cuộc sống. Chỉ đơn giản là ghi ra đây những điều mình đã thấy, không không phán, đánh giá hay nhận xét và cũng không hàm ý vạch áo cho người xem lưng hay nói xấu phụ nữ… Thế nên sẽ không khuyến khích những comment nhận xét/ chê bai nhân vật được nhắc tới trong bài theo hướng tiêu cực.


1. Nàng - mãi yêu như chưa yêu lần nào.

Nàng: khuôn mặt bầu bĩnh dễ nhìn, hồn nhiên, tốt bụng, thân thiện và dễ gần – đó là những nét tính cách mà bất cứ ai mới tiếp xúc với nàng đều có thể cảm nhận được. Và nàng - sống bản năng, nhiệt tình, chu đáo, biết quan tâm đến người khác, thích chăm chút cho gđ… - điều mà nhiều người nhận xét rằng, sẽ là may mắn cho người đàn ông nào có được nàng làm vợ. Nhưng…

Yêu đến lần thứ n, nàng vẫn ngây thơ và cả tin như gái 16 (là 16 ngày xưa nhé, chứ gái 16 bây giờ khôn như chấy), cả tin theo đúng nghĩa của từ này. Hết 4 năm ĐH, nàng cũng kịp vắt vai 3 “mối tình” – theo như cách nàng nghĩ, hãy cứ gọi đó là tình yêu. Mà lần “yêu” nào, nàng cũng cuống quýt, vội vã và nhiệt tình đến mức, thậm chí khiến cho người đối diện thấy… sợ.

Tình thứ nhất với nàng là một anh giáo. Chuyện trôi qua rất nhanh, nhưng lại là thứ tình cảm rung động đầu đời nên đã để lại rất nhiều dấu ấn băn khoăn trong nàng. Lần đầu tiên nàng biết, thế nào là vòng tay đàn ông, thế nào là yêu, là hôn… thế nên nàng ngơ ngẩn mất một thời gian.

Tình thứ nhì là do lũ bạn gán ghép. Đám bạn nàng chơi có chơi cùng 1 anh bạn đồng hương với nàng. Qua vài lần gặp gỡ nói chuyện, thấy nàng và anh cũng có chút tình thương mến thương nhau, cả lũ quyết định dắt mối cho hai người. Chuyện tưởng đùa mà thành thật, chỉ có điều chỉ thật từ phía nàng, còn anh chỉ coi nàng như em gái. SN nàng, cả bọn kéo anh đến. Quà của anh là hoa hồng trắng, và từ đó nàng bắt đầu ngơ ngẩn, bắt đầu mơ mộng về một điều gì đó xa xôi hơn. Anh, hơn nàng 9 tuổi, dĩ nhiên là đủ “sắc” để nhận ra điều đó. Và anh bắt đầu hạn chế những bông đùa ngày trước. Nhưng anh càng tránh, thì nàng càng “xông tới”. Không gặp trực tiếp thì nàng gọi. Anh không nhấc máy ư? Email nhá. “Email anh bị hỏng, chưa sửa được”. - Chuyện nhỏ. Nàng sẵn sàng ngồi cặm cụi viết cho anh kín đặc 3 trang A4 toàn những chữ là chữ rồi nhờ bồ câu bưu điện. Anh choáng, và trốn biệt, vì không cách gì giải thích cho nàng hiểu, rằng anh chỉ coi nàng là bạn, là em như cái lũ lố nhố âm mưu ghép nàng với anh kia. Ai bảo là nàng ngây thơ quá. Nàng nghĩ rằng, giai khi tặng hoa cho gái tức là đang thử tìm cách tán tỉnh gái. Và nếu giai mời gái đi uống nước thôi, nghĩa là giai đã chết đứ đừ rồi, không còn phải bàn cãi gì nữa…. suy nghĩ đó gần như mặc định trong đầu nàng, thì cách gì mà giải thích cho nàng được? Và anh, đến mãi sau này còn nhắc lại “hồi đấy phải đến nửa năm sau anh không dám nhấc đt nếu là số máy lạ gọi đến”. Ai bảo được yêu đã là sướng?

Tình thứ 3 cũng là bạn của bạn. Chính xác người nàng “yêu” là bạn tôi, người cách xa nàng hàng nghìn cây số và nàng chưa từng gặp mặt. Chỉ vài lời chat chit qua lại, anh gọi nàng là “cô bé”, vậy là nàng thấy hồn mình bay bay, đầu óc nàng nghĩ ngợi và trái tim nàng bắt đầu rung bần bật. Nàng, có lẽ nghĩ rằng, người đàn ông chỉ gọi ai đó là “cô bé” khi anh ta có cảm tình với cô gái ấy mà không hề biết rằng, với 1 đứa kém anh đến 9 tuổi (vâng, lại là 9), cái danh xưng “cô bé” là hết sức bình thường. Nhất là khi anh coi nàng như lũ học trò của anh. Mà rồi vì nàng yêu, nên nàng ghen, nàng hờn giận khi có lần chat với nàng mà anh toàn hỏi thăm tôi (ai bảo lúc đó tôi ốm làm chi, ai bảo nàng khoe với anh là tôi ốm, cho nên anh hỏi thăm là lẽ thường chứ sao). Hôm đó, nàng giận lây sang tôi, mà thề là tôi vô tội, thề là lúc đó tôi vẫn không mảy may biết nàng tình thương mến thương anh…. Cho đến 1 ngày, khi mở quyển sách mượn của nàng, bỗng dưng tôi thấy rơi ra 1 tấm ảnh, nhoè nhoẹt, không rõ hình nhưng nhìn rất quen. Lật mặt sau tấm ảnh, thì là những lời dành cho anh, những lời thương mến dành cho người nàng yêu. Mẹ ơi… tôi bắt đầu suy đoán, rồi nói chuyện với anh, hỏi anh. Đến lúc đó mới rõ, nàng nhất nhất đòi anh gửi ảnh. Nhưng nàng ngây thơ không biết bê nguyên cái file ảnh đó đi gửi mà cẩn thận mở nó ra màn hình máy tính và dùng 1 chiếc máy ảnh khác… chụp lại. Đó là lý do vì sao tấm ảnh tôi thấy nhoè nhoẹt không ra hình. Sau buổi nói chuyện ấy, không bao giờ nàng còn nhìn thấy nick anh sáng trên yahoo messenger thêm một lần nào nữa. Tội thân nàng, chưa kịp gặp mặt anh thì chuyện tình cũng tan theo mây khói.

Sau hai người đó, nàng, có lần nói với tôi: tớ không biết nên cảm ơn hay nguyền rủa và trách cậu. Vì từ cậu mà tớ mới biết hai người đó. Giờ thì tớ như con chim sợ cành cong ấy… Đến mãi sau này nghĩ lại, vẫn thấy thương nàng, sao mà có người hồn nhiên thế.

----------------------

Sau này ra trường rồi đi làm, thêm vài mối tình vắt vai nữa. Đến gần đây thì nghe tin tim nàng lại đang rung bần bật với 1 anh, khổ một nỗi, anh đã có những ràng buộc đủ bền chặt để không bao giờ có thể/dám dứt ra mà đến với nàng. Thế là nàng đau khổ, nàng vật vã. Và nàng, thêm một lần nữa có niềm tin mãnh liệt rằng, chỉ có nàng mới đem lại hạnh phúc cho anh, nàng là người anh cần. Và nàng, sẽ là người bù đắp cho anh những bất hạnh mà anh phải chịu do những ràng buộc kia gây ra. Là nàng tin thế thôi, nhưng bù đắp bằng cách nào thì nàng chưa biết. Vì nàng, thậm chí còn không biết làm cách nào để lôi anh khỏi những ràng buộc khi mà tự chính anh cũng không muốn thoát.

Cho đến tận bây giờ vẫn không thể biết được người đàn ông nào sẽ "may mắn" lấy được nàng làm vợ. Chỉ biết rằng, cho dù 3 trong số 4 mối tình của nàng mà tôi biết, thì hầu hết chỉ là từột phía nàng. Nàng đến và nàng yêu, mạnh mẽ và nồng nàn như chính bản năng sống của nàng. Nhưng có thể, sự đột ngột và mãnh liệt một cách thái quá ấy khiến đối phương của nàng sợ. Và vì sợ cho nên người ta sẽ co giò chạy. Càng xa càng tốt. Chỉ có nàng, "yêu" đến lần thứ n vẫn hồn nhiên ngây thơ như yêu lần đầu. Mà như thế có thể cũng là một điều tốt. Còn hơn là nàng, sau những lần như thế lại tự co vào trong vỏ ốc của chính nàng và không bao giờ còn có những rung động nào nữa.

P/s: Như tớ, liệu có một lần nào đó, yêu một ai đó hồn nhiên và ngây thơ được như nàng không nhỉ?

(còn tiếp)

---------------------------------

Cao T… Tra loi cau hoi cua ban G: to nghi la khong.

Saigo… không, không, không và không