Wednesday, April 25, 2007

Entry for April 24, 2007

Chưa có chuyến đi nào mà ngay từ lúc chưa đi đã gặp nhiều vấn đề như chuyến đi này. Trước khi đi đã tức điên người vì vụ vé. Không phải vé đi mà là về. Bọn đại lý làm ăn mất dạy láo toét. Đã book vé cho cả nhóm là 6 người, tự nhiên có cảm giác không ổn, gọi lên hãng thì mới té ngửa giờ bay chuyển. Tệ hơn nữa là 5 đứa kia về 1 giờ, 1 mình mình 1 giờ tréo ngoe khác. Điên nữa là đổi giờ bay mà không một đứa nhân viên mất nết nào của cái đại lý đấy gọi cho mình 1 câu. Điên ruột, gọi cho em gái book vé cho mình, gái vòng và vòng vèo hết đổ lỗi cho hãng lại quay sang ngọt nhạt "em đang cố xin chỗ cho chị về cùng 5 anh chị kia". Cố cái cbn nhà gái ấy. Rách ruột. Trong lúc gái tự sướng 1 mình thì mình gọi lên hãng, đề nghị check đủ các kiểu. Gọi lại cho gái. Gái vẫn trước sau như 1 đổ lỗi cho hãng chứ dek phải gái cố ý chuyển vé của mình. Điên quá, mới thẽ thọt với gái rằng thì là mà, trực tiếp trưởng phụ trách trực booking của hãng confỉm rằng chính cái đại lý chụp giật lươn lẹo nhà gái đề nghị đổi vé chứ chả có hãng nào tự đổi hành trình bay của khách. Và nếu cần, bên hãng có thể hỗ trợ văn bản xác nhận thông tin. Đến lúc này thì gái cứng họng. Cơ mà vẫn ko biết điều, vẫn ẽo ợt, vẫn giải thích, vẫn.... Bực mình quá mới bảo nó, rằng giải thích éo gì mà giải thích? Giải thích lằng nhằng thế túm lại vé về của tao thế nào? Tao mà ko về cùng 5 đứa kia thì cứ chờ đọc báo tuần đầu tháng 5 nhé. Tốn bao nhiêu là đt, cuối cùng, trên đường ra sân bay cũng đã nhận được thông tin vé đã được đổi. Không phải từ em gái và cái đại lý chó chết kia, mà trực tiếp từ trưởng bộ phận booking của hãng. Phù, cuối cùng thì cái vụ vé cũng đã xong!

Ngày hôm qua là ngày cực kì củ chuối. Gần trưa mới thèm báo sếp là em nghỉ, đi SG tới 2/5 mới về đi làm lại. Sếp tức điên nhưng không nói được gì! Cho đến lúc chuẩn bị từ nhà ra sân bay, check lại giấy tờ... Chúa ơi, ko tìm thấy CMT đâu cả! Làm sao bây giờ? Ngồi dằn vặt xỉ vả một hồi thì nhớ ra là CMT trong cặp tài liệu trên cty. Cuống quýt gọi lên công ty, nhờ đồng nghiệp mang thẳng ra bến xe bus. Rồi cũng chỉ vì cái CMT đó mà ko kịp trèo lên xe bus lên sân bay, đành phải ngồi lại chờ chuyến sau... không biết chừng nào mới tới. Chỉ nghe nói là còn xe. Đã tính đến chuyện đi Taxi lên rồi, vì chỉ còn 1 mình mình và hai đứa nữa, mà đi nguyên chuyến xe free rộng thênh thang, cứ thấy... sao sao ấy (eo ơi, mình nhân đạo từ lúc nào???). Và ngay giữa lúc mình còn đang băn khoăn giữa việc tiếp tục chờ hay là sẽ đi Taxi lên thì nhận được điện thoại

- Em đi chưa?

- Chưa, em đang ngồi chờ xe bus, anh mà đến thì sẽ muộn, em ko chờ được đâu!

- Chờ anh ở đó, anh đưa em đi!

Uh, thì chờ. Mà chẳng phải chờ. Vì anh còn đến trước cả xe bus free. Suốt dọc đường mấy lần định ngả ghế xe ngủ bù cho mấy đêm mất ngủ, nhưng cứ mỗi lần định nhắm mắt lại là nghe thấy tiếng cằn nhằn của "gã" lái xe bên cạnh. Nào là bao giờ thì em lớn? Bao giờ thì em tự lo được cho cuộc sống của em? Bao giờ thì em có thể chăm lo được cho gđ? Bao giờ hết ham chơi, bảo đi là cứ cắm đầu cắm cổ đi như thế này.... Rồi thì "em đúng là nhóc nhí nhố, anh chưa phải đưa ai đi SB như đưa em đi thế này đâu nhé. Em có thấy GĐ nào phải lái xe đưa 1con nhóc đi như anh không?" Phù phù... Ờ, tự nguyện rồi sao còn kêu? Mà GĐ thì sao? Với mình thì cũng chỉ là người, có nhiều điều giống với bao nhiêu người khác, bên cạnh những nét rất riêng. Chưa hết, lên đến cửa lại còn hậm hực khi không thể mang đồ vào cho mình, chỉ vì bảo vệ sân bay lườm nguýt cấm cẳn không cho đỗ xe quá 5' ha ha

Check-in xong, hậm hực nghe thông báo, chuyến bay bị delay 30'. Phù, dù sao thì cũng ko phải delay đến 2h như nhiều chuyến trước đó trong ngày. Những ngày này, dù là VietNam Airline hay Pacific Airline thì cũng vẫn cứ là hãng Air-Sorry. Như nhau cả!

Đến SG lúc 19h40, Nóng kinh hồn. Bồ nhí ra đón mình, và cho đến tận khi hai đứa xuất hiện trước cửa nhà chồng suýt cưới thì gã vẫn ở nhà. Thế mà từ lúc mình còn chưa ra khỏi máy bay đã leo lẻo "đang lên TSN đây". Eo ơi, công nhận điêu! Ngay sau đó, bọn tớ đã làm chuyện ấy trên giường của chồng suýt cưới (Gừng đã làm chuyện ấy với nhiều người, ở nhiều nơi khác nhau - @Phale), rồi cafe và những trận cười nghiêng ngả với hội bô lão nhà 7Xsg. Ngồi nghe dụ ăn cái này, thử cái kia., đi chỗ nọ một hồi em Gừng ù tai luôn. Cho đến tận lúc rút quân về đại bản doan nhà bạn PhaLe, vẫn còn hậm hực vì cha nội Cu không những không xem bói bài (mà Má mì Sol kêu là đúng lắm) giùm mình, ko coi chỉ tay, lại còn quay sang trên mình nữa. Gruzzz....

Đêm qua, bọn tớ (Bao gồm má mì của Gừng, PhaLe & Gừng) đã tự hun mình trong hàng chục ngọn nến lung linh, giữa cái nóng điên người của SG. Đốt nến nên không thể bật quạt... chẳng hiểu có sụt được tí kí lô nào trong cái vụ tự hun này không? Bọn tớ đốt nến và bọn tớ nhậu. Nào Gin - Tonic, nào Malibu, nào Baileys.... đến giờ tớ còn phê ko nhớ nổi là mình đã uống bao nhiêu nữa???

Hi vọng tới chiều tớ sẽ tỉnh, để còn đi đón đồng bọn của tớ nữa!

Gừng cay tường thuật trực tiếp từ SG - đại bản doanh của Phale!

P/S: Đã định gọi cho chị Mắt Nâu xinh đẹp, nhưng mà con mèo lẻo mép kia ỉ eo rằng nhất định phải chờ nó vào mới được gặp. Mà thế thì phải sau buổi tối ngày 29/4 mất, vì sáng sớm mai đã rời SG rồi còn đâu????

-----------------------------

ZOS POCS TEMS
MET QUA

bigdo… Liều liệu cái thân mà mang quà ra đây! Không thì biết tay anh mày đấy :P

Tuyet… Không mang quà ra thì không chơi với Gừng nữa...hé hé hé...cho giận lun :))

P.S. … @: Poc rồi được gì?
@Big: Hờ can tội tối qua bà già kia nhắn tin ko trả lời, gọi ko được nên bà í tuyên bố em sẽ xử lí quà đáng lẽ thuộc về anh rồi he he
@Nga: Thích quà gì? Nắng nhá!

Tuyet… Hehehe...nắng à, Hà Nội cũng có ít nắng rùi, không cần gửi nắng nữa, gửi hoa quả miền Tây nhé, nghe nói miền Tây nhiều hoa quả lém...cứ có cái gì cho tớ ăn là được...hí hí... :D

P.S. … 3 ngày ở Sg chưa kịp về SG đủ làm cho nó chín nấu lên rồi ku ơi :-(

Coyot… Oi, ba chi dang o SG ma sao khong nhan em hu? Ma bot nong gian ti nao. Gian qua noi mun, het xinh dep, hihi...

Hang … Máu quá tình yêu ơi. Quả này rì pót dài vào nhá :x :x

P.S. … @Kiệt: Chị vào tối qua, ngày hôm nay lang thang nên ko nhắn em. Mai đi chơi, 30 về lại SG sẽ gọi em nhé. Nhất định thế
@Toe: Chị em dạo này hơi hâm nên cứ ai rủ rê gì cũng cắm đầu lao đi. Tháng mấy tình yêu về? Tháng 7 có đứa dở hơi về đấy, nếu về sớm hơn thì cố mà đợi đến tháng 7 nhé :D

VetGia® Em Gừng tham gia trại sấu rồi à? Hay chỉ học tập các thành viên trại sấu? "Cố cái cbn nhà gái", kinh thật :))

Coyot… OK, chi cu goi cho em.

Saturday, April 21, 2007

Sài Gòn ơi, em nhớ....

Không còn là hành trình lang thang 1 mình từ Bắc vào Nam như 4 năm trước. Không còn là SV ngổ ngáo và liều đến mức “điếc không sợ súng”, hăm hở đi mà thậm chí không biết mình sẽ đi những đâu, gặp những ai. Không còn là tâm điểm của những cuộc vui, những ngày chạy sô offline xuyên từ ngày đến tối. Không còn nhí nhố, bắng nhắng và ngố tàu lai như năm nào nữa. Không còn quá mơ hồ về những nơi mình sắp đến, những người mình sắp gặp... thế sao vẫn thấy bao nhiêu là yêu mến, là rộn ràng, là chờ mong chuyến đi sắp tới. Là sông nước miền Tây bao la cây trái, là những chiều bình yên bơi thuyền trên kênh, là đêm mông lung bí ẩn quanh những đèn đom đóm đậm dấu ấn thôn quê, là....

Em Gừng 2 năm qua im hơi lặng tiếng. Không tụ tập ọp ẹp. Không nhậu nhẹt chơi bời. Không (ít) lang thang lê lết hết nơi này đến nơi kia. Không ồn ào ầm ĩ nói cười. Không có khi nào vui quá, cũng chẳng để mình buồn quá... Thế nên cứ nghĩ chuyến đi lần này cũng sẽ bình thường thôi. Sẽ vào trước đồng bọn 1 ngày để có thời gian dành riêng cho chồng súyt cưới và vài người bạn, sẽ dẹp đường cho đồng bọn vào có chỗ mà lăn lê nằm ngồi, sẽ lang thang cafe SG 1 mình như nhạc chuông mobile từ ngày nào đến giờ vẫn để “sáng nay, cafe một mình. Sài Gòn chợt mưa chợt mưa....” dù chưa bao giờ phải ngồi cafe 1 mình giữa SG cả. Sẽ xuống thăm chị và anh, hai người mà cách đây mấy tháng mình còn vào dự đám cưới thì giờ đây đã sắp sửa chào đón thành viên mới; sẽ bắt xe buýt lên Mộc Bài. Sẽ hẹn cafe với 1 anh bạn người HN đang công tác tại SG, vì tới tối anh lại về Hn mất rồi (cafe HN uống mãi, muốn thử 1 lần uống cùng nhau ở SG vậy thôi) – 1 người bạn cực vô duyên, như năm ngóai, khi mình ở Sg thì anh đi Vũng Tàu, tới lúc anh về SG thì mình đi Tây Ninh, mình về tới SG thì anh tít tắp tận Bắc Kinh rồi. Sẽ... Mình có bao nhiêu là dự định cho ngày duy nhất ở free ở SG ấy, mà biết sẽ thực hiện được bao nhiêu???

Chuyến bay bị delay, mình sẽ tới SG muộn hơn 2h so với dự kiến. Những người hẹn đi ăn tối với mình hôm ấy sẽ bị một phen đói meo cho mà xem. Mình cũng ôm bụng đói lên máy bay để lúc xuống sẽ đi ăn với mọi người cho công bằng nhé. Không biết chồng suýt cưới có qua đón mình không nhỉ? Đến giờ vẫn không thèm hỏi mình lúc nào vào. Mà mặc kệ, hỏi hay không hỏi, đón hay không đón, thì việc đầu tiên khi mình tới SG là sẽ ghé nhà chồng suýt cưới để cất đồ. Sau đó thì mặc kệ đồng bọn SG kéo đi đâu sẽ đi tới đó. Còn những 50h đồng hồ nữa cơ mà, còn bao nhiêu là thay đổi. Như nửa khuya hôm qua, có má mì SG ngồi nhậu với giai SG, rồi alô cho mình kêu “9h20 tới hả? Quăng đồ xong rồi nhắn nhá, sẽ lôi đi hết đêm chơi....”. Uhm... muốn lôi em Gừng đi hết đêm, thì đi mà thương lượng với PhaLe đi, vì PL đã đăng kí sở hữu em Gừng đêm đó rồi. Chưa hết, thương lượng với PL xong thì nhớ là phải đưa ra một vài thứ hấp dẫn hơn nến với rượu và Jazz nữa nhé. Như anh, cũng nửa khuya hôm qua mới gọi (có phải đấy là nguyên nhân làm em thức cả đêm???), để đính chính lại là đã 11 năm rồi chứ không phải 10, nên nhất định sẽ gặp, sẽ đưa em đi những nơi em muốn đi, sẽ chỉ cho em thấy những điều thật đặc biệt, sẽ... em chỉ sợ mình không đủ thời gian cho anh, cho em, cho những yêu thương quanh mình dù ở giữa 1 nơi rất xa. PhaLe thì đếm ngược thời gian từ hơn 1 tuần trước, mong còn hơn mong người yêu...

Nhìn lại 4 năm, em và Sg, chẳng có điều gì khác, chẳng có điều gì đổi thay. Vẫn vẹn nguyên như là ngày đầu em đến, những người lần đầu tiên em gặp...

SG ơi, đừng làm em nôn nao thế, đừng làm em mong chờ thế, đừng làm em bối rối, đừng làm em bồn chồn... 50h nữa, sẽ nhanh thôi mà...
Chờ em nhé...
Sài gòn...
Sài gòn...
....

----------------------------

Pha Lê Đúng 56h nữa sẽ gặp lại bạn G iu :-* hôn môi xa 1 cái trước đã :D

Mèo h… Ưh.... Má mì này có trong tay 2 đào: 1 ở Hà Nội là em Gừng và 1 ở Sài Gòn là em Phalê... kakaka

VetGia® Thế này thì nhiều anh mất ngủ 5X+ h đây :P

Khôi Lê Hẹn gặp ở SG :-) lai rai từ từ tính :D

Viola vào đá đít chồng giùm em :D

P.S. … @PL: Thời gian trôi bao lâu?
@má mì SG: định tha lôi em đi đâu đêm ấy đây?
@Vẹt già: Lên sg ko anh? Số mobile giờ thế nào, có thể 30/4 em có mặt ở VT hehe
@Khôi Lê: Kiểu này là em Gừng solo rồi
@Người yêu: Gừng sợ bị đá lại lắm, để dành cho em đấy

Pha Lê bây giờ mới hơn 50h nè bạn G ơi hic hic

VetGia® Giờ chắc em Gừng đang ở SG. Số cell của anh vẫn thế, giờ mà đổi là thông báo chết dịch luôn :D Em đi miền Tây gọi anh lên SG làm chi? Nếu 30/4 đi VT thì welcome, anh dẹp cái kế hoạch ăn chơi của anh rồi :P

P.S. … Ok, nhung ma dang lo dip do xuong VT roi em va dong bon cua em o dau? Co chac la con ks ko?

Saturday, April 14, 2007

Ngồi bên dưới làm học trò của bạn

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Thử 1 ngày bước chân lại trường, sau khi đã rời khỏi nơi đó rất lâu, chợt thấy lạ lẫm quá thể. Như không phải là trường mình ngày trước.Thấy hào hứng những bước chân. Thấy trẻ trung và hồn nhiên như nhiều nhiều năm trước. Thấy háo hức trước giờ giảng của cô bạn thân ngày học chung lớp. Thấy nhí nhố và rộn ràng như thuở còn SV, quần ngố áo pull, mũ lưỡi trai đội ngược và balo sau lưng y như một ngăn tủ di động với đủ thứ có thể nhét vào đó.

Trở lại trường khi không còn quần ngố, áo pull. Trở lại trường với giày cao gót và tóc dài dịu dàng. Chợt thấy mình bỗng hiền ngoan như 1 người hoàn toàn khác. Vì trở lại không phải để làm SV như ngày cũ. Trở lại làm SV của chính bạn mình. Sẽ thế nào nhỉ? Lũ SV của bạn mình hôm đó đã nghĩ thế nào khi thấy 4... SV mặt già đau già đớn, già đắng già cay hiên ngang bước vào giữa giờ giảng của cô giáo môn LSVH nhỉ? Một đứa thì lênh khênh như đi trên cà kheo (chuyện, giày 9cm cơ mà), 1 đứa tóc quấn quăn xù như một bông hoa nở hết cỡ, một đứa thì tóc đỏ quạch và móng tay sơn màu đen của quỷ dữ (@Thùy Anh). Thằng con trai con lại với cái răng sứt và tóc dựng phất phơ? Thật sự là mình không hình dung ra, đám SV của bạn mình hôm đó đã nghĩ gì về bọn mình?

Khi ngồi bên dưới làm học trò của bạn mình, cái sướng nhất là ngang nhiên không ghi bài. Cô giảng cứ giảng, cả bọn ngồi rúc rích nói cười. Đứa lôi báo ra đọc, đứa giả vờ hí hóay. Thùy Anh thì lôi lọ sơn móng tay màu đen ác quỷ ra giải thích cho mình nghe lí do và dụ mình cũng sơn như nó. Kinh chết lên được. Đến nỗi, mình chỉ sơn thử ngón áp út thôi mà sau đó cứ phải tìm cách giấu đi và xóa sạch vết dấu ngay khi có thể. Nhưng Thùy Anh là như thế, có một cái gì đó rất riêng, đáng yêu và không gây cho người ta cảm giác lập dị hay khó chịu.

Ngồi bên dưới làm học trò của bạn, cả bọn không những không ghi bài mà còn ngang nhiên nghe ĐT, có Đức sứt cúi xuống không phải vì sợ bị giáo viên nhắc nhở, mà chắc vì sợ mấy em gái ngồi trên lườm nguýt thôi nhỉ? Ngồi bên dưới làm học trò của bạn, phát hiện ra Bảo Trang càng ngày càng mảnh mai và xinh đẹp. Đến mức cả lũ thì thầm “Trang xinh nhỉ, thế mà giờ vẫn chưa thèm yêu ai?!!!”. Rồi cả mấy đứa con gái nhìn nhau, bọn mình đều.... xinh đấy chứ, thế mà có đứa nào thèm có người yêu đâu? À, ừ.... câu chuyện về người yêu là chuyện dài kì, không thể nào gói gọn trong 45’ của tiết học ngắn ngủi được He he

Ngồi bên dưới làm học trò của bạn, phát hiện ra cô giáo – bạn mình – nhố nhăng không kém gì bọn bạn của cô giáo ngồi bên dưới. Cô giáo cứ tranh thủ lúc các em SV cắm cúi ghi bài là lại nháy mắt rồi cười với lũ bạn quỷ sứ bên dưới. Đến lúc bạn Đức sứt ra hiệu phải đi trước, cô giáo lừa cho bọn SV cúi xuống ghi bài để tranh thủ cười và giơ tay chào bạn sứt. Và ngay khi chuông hết giờ, cô giáo ngay lập tức ra hiệu cho cả bọn đi ra ngoài. Cả bọn tha hồ mà nhận xét, góp ý, bình loạn... cho dù buổi học hôm đó không phải là lần đâu tiên nó đứng lớp. Vui sao là vui!

Ngồi bên dưới làm học trò của bạn, nghe cô giáo – bạn mình – giảng về Văn hóa VN, mình biết thêm được là hiện tại ở HN vẫn có 1 gia đình theo đạo Hồi và được kế thừa từ thế hệ này qua thế hệ khác chứ không phát triển mở rộng thêm ra nữa – Điều mà hồi bọn mình đi học, chả có thầy cô nào nói cho mình nghe cả. Khâm phục bạn mình thật đấy. Cả về lễ hội “tùng dí” nữa chứ, nếu không vào lớp nghe bạn mình giảng, chắc sẽ chẳng bao giờ mình biết được trên đời này còn có cái gọi là lễ hội “tùng dí”, và bản chất của lễ hội đó là như thế nào :D Ơn chúa, là bạn Đức chuồn sớm, và cô giáo – bạn mình – say mê giảng, cho nên mình với bạn Đức sứt không bị mấy đứa quỷ sứ kia lôi ra làm “Giáo cụ trực quan”. Chỉ cần nghĩ đến việc phải làm giáo cụ trực quan trước mất chục cặp mắt ngây thơ (cụ) của các em SV thôi là đã ngượng đỏ hết 1 số thứ lên rồi!!!!

Và sẽ còn trở lại thêm nhiều lần nữa, làm học trò của bạn mình. Những bước chân trên lối quen như thể 1 đường nào rất khác

------------------------

ZOS Ừm buổi chiều hôm đó hay quá nhỉ
Vậy là cu Đức đã đi rồi

Viola vẫn trẻ, vẫn xinh! :x

snowb… Ơ ảnh này tớ chụp

bigdo… đi với ... :P

P.S. … @Khanh: Chờ đấy, có ngày bọn tao về cưa mấy em bé xinh xinh của mày cho mà xem hê hê
@Juliet: Gần bằng Juliet mùa hè thôi
@Snowbell: He he quên chưa cảm ơn bạn Miu nhờ :P
@Big: Đi, thật nhá. Cho về làm giáo cụ trực quan cho em Tuiscoi. Bọn em sẽ ở dưới cổ vũ he he

chary cam giac lam hoc tro vui nhi?

Quyên Búc ảnh dễ thương quá! Cô giáo mặc áo kẻ đấy hử? Hình như mập hơn trước xinh hơn trước. Em bé Thùy Anh và Tuiscoi có nhớ chị không nhỉ? Còn cái cô giày cao 9 cm hình như cũng lại mập thì phải?

P.S. … @Chary: Uh, vui, nhưng mà không phải là ngày nào cũng đi học cơ.
@Mỹ Quyên: Hu hu chị ơi, áo kẻ mà làm cô giáo thì bọn em khóc thét. Áo kẻ là SV tóc xù hehe.Thùy Anh giờ là đồng nghiệp với chị đấy, cô giáo là đứa còn lại. Ảnh này là cách đây 2 năm, hôm tốt nghiệp. Giày 9cm giờ mềm mại và dịu dàng hơn nhiều rồi :D


Friday, April 6, 2007

Nỗi ám ảnh mang tên... H5N1

Bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu từ ngày đi làm đầu tiên sau 1 tuần nằm ốm ở nhà, thèm thịt gà ơi là thèm, như chưa bao giờ thèm thịt gà đến thế. Cứ mong chờ, cứ ao ước buổi trưa hôm đó ăn cơm sẽ có thịt gà. Nhưng gà đâu chẳng thấy, thấy cá. Thế là ghét, buổi chiều mua nguyên 1 cái đùi gà to đùng về luộc. Ôi chao là ngon. Da gà như được phết một lớp mỡ béo ngậy. Và sau 1 tuần nằm ốm, cái đùi gà đã giúp tớ có được cảm giác vui vẻ yêu đời trở lại

Và rồi, như ao ước, ngày hôm sau được ăn cơm trưa với thịt gà rang gừng sả. Dư vị cái đùi gà tối hôm trước bay đâu mất, vẫn thấy ngon, như thịt gà chưa bao giờ ngon đến thế. Ờ, mà mình bao giờ thấy thịt gà không ngon chưa nhỉ, ngay cả khi ốm? Những đùi gà non tơ béo ngậy vẫn luôn hấp dẫn mình, vẫn luôn làm mình ham muốn và thèm khát đến không thể chống cự nổi. Đến mức, chỉ cần nghe nhắc đến thôi là mắt mình đã rực sáng lên rồi. Thế cho nên, đừng có ai ngạc nhiên khi ngay chỉ chiều hôm đó đi làm về thôi, tớ lại xách theo về thêm 1 cái đùi gà nữa, nhé. Măm măm…

Ngày hôm sau nữa thì bị/được trốn làm vào giữa giờ chiều để lang thang. Và tớ, hình như chưa bao giờ từ chối bất cứ lời dụ dỗ trốn làm nào, cho nên chẳng có lí do gì để từ chối. Nhưng lang thang mãi cũng chán, và đầu óc tớ lại quay cuồng: Gà. Lần này là lẩu. Chẳng hiểu mấy em bé phục vụ nghĩ gì mà vác hẳn nồi lẩu với cái đĩa gà đầy ụ, to vật vã, dễ thường 5 người ăn không hết, trong khi bọn tớ chỉ có 2 người. Đang muốn yên tĩnh nên chán chẳng buồn thắc mắc hay yêu cầu đổi lấy đĩa gà khác nhỏ hơn, tớ mặc kệ. Đĩa gà càng to thì có nghĩa là tớ càng có cơ hội ăn nhiều, càng có cơ hội đã cơn thèm chứ sao? Nhưng có 1 điều tớ quên mất, mắt tớ luôn to hơn dạ dày, to hơn gấp đến mấy lần chứ không phải ít. Anh bạn đi cùng cũng chẳng ăn nhiều hơn tớ là mấy nên cho đến tận khi tớ quyết định dừng ăn, thì đĩa gà sống vẫn còn ½, và nồi lẩu vẫn còn lưng lửng. Tệ thật.

Sau buổi tối súyt chết sặc trong nồi lẩu vĩ đại, trưa hôm sau tớ lại có cơ hội gặp thịt gà cùng với bọn Tinhdich. Ôi, nói ra thì ngượng nhưng tớ vẫn cứ phải thú nhận là tớ với bạn Miu, chỉ hai đứa tớ thôi đã gặm sạch cả đĩa gà, hik hik ko biết lúc đó bọn tinhdich có nhìn bọn tớ với ánh mắt hình đôi chân gà hay không nữa. Nhưng cho dù bọn chúng có nhìn, thì tớ cũng đã ăn, và sẽ tiếp tục còn ăn như thế nữa nếu còn có cơ hội. Như buổi tối hôm qua, tớ lại tiếp tục chiến đấu gà với 1 ông bạn khác. Lần này đổi vị thành gà rang muối. Ôi giời ôi, giờ mới nhận thấy khả năng gặm xương gà của tớ vô cùng tận thật đấy. Cũng lại hai anh em chiến đấu với 1 đĩa gà hoành tráng. Mà lão bạn tớ, cứ kêu ca phàn nàn mãi là lúc trưa phải đi ăn với công ty, no đến tận cổ nên giờ không ăn thêm được gì. Loanh quanh 1 hồi thì túm lại là vẫn chỉ có mình tớ xử lí hết con gà rang muối, xử lí sạch sẽ đến mức trên đĩa chỉ còn vài cọng sả và 1 ít hành khô thôi hí hí.

Và trưa nay, tớ đã suýt nữa thì lại gọi cơm gà luộc khi đi ăn cơm chia tay bạn Đức thân mến! nếu không có nguyên con gà rang muối tối qua, có lẽ tớ đã gọi Gà luộc kiểu Singapore. (Mở ngoặc, càng ngày tớ càng thấy bạn Đức đẹp trai dễ thương và đáng yêu mới chết chứ). Nhưng bởi vì tớ còn muốn ăn gà thêm nhiều nhiều lần nữa, vì tớ ko muốn gà sẽ thành nỗi ám ảnh của tớ nên trưa nay tớ đã gọi món khác thay vì gà. Nhưng biết đâu đấy, ngay chiều nay thôi, tớ sẽ lại chọn cho mình một món nào đó có gà. Biết đâu….

--------------------------

Tuyet… Thế mà mình không biết, biết thế cho thêm 1 đĩa thịt gà nữa vào mâm TINHDICH cho Miu và Gừng ăn sợ gà luôn thì thôi... :D hehehe...
Note: Nhà tớ vẫn còn gà đấy :D

ki_en Gà rang Gừng à??? Sao lại ăn Gừng???

P.S. … Ăn Gà, ko ăn Gừng :P Gừng để dành cho người khác ăn!

ZOS Vừa gặp trưa nay. Thấy vẫn to khoẻ lắm. Chắc không sợ Cúm đâu... Sợ gà lại cúm em đấy chứ.

chary :)gung an ga. Ga lai rang gung. ha ha

Khôi Lê Đang đói bụng đọc nhầm cái bài này, ặc ặc.

bigdo… Nên đổi từ GỪNG VOI thành GỪNG GÀ ^_^

P.S. … @Khanh: Đặt tao cạnh 3 đứa kia, ko lẽ tao nhỏ hơn bọn nó ặc ặc
@Chary: Gừng chỉ ăn gà thôi, Gà ăn cái khác, và người khác ăn Gừng :D
@Khôi Lê: Cuối tuần ăn nhậu, bớt đói chưa bác?
@Big: Gruzzzz... còn nhớ con gà sexy của em Gừng ngày xưa ko?

Đồ tham ăn. Người như sợi dây mà nuốt nửa con Gà, lại không hóc xương nữa mới lạ chứ!

Bầu vào đây tôi dẫn cô đi chén KFC tha hồ. Theo lời chuyên gia KFC Hà thì HN cũng có KFC nhưng ko ngon nhé hehe chị cô có em bé lại đang nghiện khoản này hê hê

P.S. … @HNV: Ờ, hóc rồi sao?
@Bầu: Uhm... bây giờ mới nhớ là cứ tíu tít với lẩu PD và đám cưới muh lần rồi vào ko đi KFC được, Lần này nhất định em sẽ ko bỏ qua đâu. Chuẩn bị tinh thần nhé!

Pha Lê hôm qua tớ mới đi măm gà xối mỡ bạn G à, ngon dã man, tớ bụp hết nguyên 1 cái đùi to vật vã, lại dành thêm cái cánh gà của thằng bạn, coi như nửa con rồi còn gì, thảo nào bị gọi là Voi còi bé bỏng, huhuhuhu

P.S. … tối qua thì không nhưng trưa nay tớ lại ngập răng với 1 cái đùi gà rút xương nướng hehe chết mất thôi. Voi còi lại còn bé bỏng cái nỗi gì???

Viola uầy, đi ăn mảnh nhá! nhá! nhá!

P.S. … Mảnh đâu mảnh đâu? Đi cùng đồng bọn đấy chứ?
Mami về đây đi, về đây rồi chúng mình đi ăn cùng nhau
Nhá nhá nhá

Những con đường tháng Tư

279 magnify

P/S: Làm sao mà cách đây 2,3 năm, mình có thể nghĩ, bài viết này là của một "nhóc" tí xíu chập chững vào cấp 3 được nhỉ? Hồi đấy, ấn tượng về "nhóc" là viết gì mà dài thế, toàn chữ là chữ nên chán chẳng thèm đọc. Giờ vẫn thế, vẫn nhiều chữ. Có điều, nhóc không là nhóc =)) Mạn phép đưa 1 bài của nhóc ngày xưa lên đây (đã đổi tên bài). Bản quyền đã đóng dấu ^_^

Trong đời người, chẳng ai có thể nhớ nổi, đếm nổi mình đã đi trên bao con đường. Những con đường thành phố, những con đường quê, những con đường Bắc Trung Nam, những con đường Âu Mỹ Á, những đại lộ thênh thang, những con dốc mịt mờ bụi đỏ, hay những ngõ hẻm nhỏ ngoằn nghèo, sâu hun hút ... Nhưng những con đường tuổi thơ thì có lẽ chẳng ai có thể quên. Ấy là con đường đẹp nhất, thân thuộc nhất. Mà mỗi khi quá vãng gọi về, ta lại thấy bồi hồi, và lại thấy mình tung tăng hồn nhiên, nhỏ bé bước trên nhữg con đường thơ ấy, thấy lại cả những kỷ niệm trong veo của tuổi hồn nhiên cắp sách

Con đường tuổi thơ có gì lạ, mà đẹp, mà yêu, mà thân thương đến thế. Để mỗi tiếng ve trưa hè cũng trở nên tha thiết vô cùng. Để mỗi hàng cây, mỗi tán lá cũng trở thành niềm nhớ. Để trong mỗi người đi xa, ai cũng khắc khoải hiện về những bóng mát của tháng ngày thơ ấu.

Có những con đường như thế ta đã qua. Những con đường làm nên một tháng Tư khác của Hà Nội, một tháng Tư vàng...

Không như những loài cây khác như bàng, sấu... thường trút lá vào mùa thu. Không phải là những con đường liu riu lá me bay, những con đường "lá sấu rắc nhoè mặt phố". Hàng xà cừ trút lá lúc cuối xuân đầu hạ, làm nên những con đường lao xao như cổ tích.

Trong những cơn gió tháng Tư hào phóng ngờm ngợp. Dọc những con đường Láng, đường Bưởi, Hoàng Diệu, Giảng Võ..., lá vàng bay như những thông điệp của mùa, gửi trong hồn phố, lay động cả những vòng xe qua. Này là lũ sinh viên giờ tan lớp chạy xe vòng đi vòng lại đến dăm lần. Này là là lũ học trò áo trắng mùa thi í ới đạp xe đuổi nhau như muốn níu lại chút thời gian tuổi học trò rồi xa mãi. Lá xà cừ xoay xoay khe khẽ, để mỗi cơn gió về qua lại ào ào đổ xuống những cơn mưa lá. Hà Nội không có những mùa thu vàng. Chỉ có những tháng Tư màu nắng và lá xà cừ xào xạc mỗi bước chân qua...

Kỳ lạ thế, mới ngày hôm qua mưa phùn gió bấc, những tàng cây xám xịt như sắt lại trong cái lạnh màu chì. Mới ngày hôm qua Tháng Ba còn ám ảnh trên những cành khô, người ta áo mưa lụp xụp phóng xe ào ào qua phố, tránh những vũng nước đọng. Lũ thanh niên choai choai đùa nghịch vọt ga làm nước bắn tung toé lên vai những người đi đường. Bừng một cái, nắng hè chơm chớm dậy thì. Đã bừng sáng lên màu trời xanh, lốp xốp mấy cụm mây trắng. Trời tấp tểnh sang hạ, nhưng vẫn còn lưu luyến chút ngày xuân. Mà nắng thì đã kịp phập phồng, xanh lên trong trẻo. Thế là hàng cây thay áo mới. Cái màu lá hươm vàng "mơ phai", đợi gió để mà trút xuống cho những mùa xanh non sau hạ. Người ta có lý do để nhởn nhơ, để thong thả mỗi khi ra đường. Ngắm nhìn những mùa lá xôn xao, trong mênh mang trời đất. Tưởng như chưa có thời khắc nào đẹp như như những tháng Tư. Và chợt nhận ra, trong xanh xôi vòm lá, những tiếng rao thân thương quá đỗi, len cả vào trong những ngõ nhỏ mơ hồ…

Ta đi trong lòng phố, đi trong màu lá vàng xôn xao, thấy lòng thênh thang đến lạ. NGước nhìn lên mái phố lá khô rụng đầy, thấy những ngôi nhà êm đềm nép trong lá, trong thời gian. Một tháng Tư nào đó, chiếc lá kia sẽ rơi về phía đất. Để sau những ngày mưa, thấy trong một khu vườn nào đó còn sót lại, từ trong lớp lá ẩm, mọc lên những mầm cây, xanh như là hi vọng...

Những gốc xà cừ cổ thụ, cao lớn như những vòng tay ôm đã che chỏ biêt bao số phận, bao con người, là chứng nhân của "những nẻo đường đời", là bạn của bao "thời hoa niên sôi nổi". Ngày nhỏ, sau một đêm thức dậy, sau một đêm trở gió, khoảng sân trwưóc khu tập thể phủ đầy lá, và bọn trẻ con lao xao chạy đùa, thấy bác lao công cần mẫn quét lá như đang quét đi tất cả thời gian.

Từ những Tháng Tư ấy, những con đường ấy, lũ học trò đạp xe qua mùa thi để vào những cổng trường đại học. Những cô bé cậu bé đi qua yêu dấu để dễ thương thành những người tình. Ta đi qua con đường tuổi thơ để lớn lên, để bước vào những mùa hè dông bão...

Mỗi mùa lá xà cừ vàng bay, lại một tuổi đời theo đi. Có ai đánh dấu số tuổi mình? và có ai giữ nổi màu lá "mơ phai" kia còn mãi trên đầu. Cây trút lá để những hàng cây lớn khôn thêm.

Và những tháng Tư lại đi qua. Những tháng Tư và con đường tuổi thơ giờ cũng xa lắm rồi. Ấu thơ ơi, bao giờ ta về lại?

Có những con đường tháng Tư mùa lá xà cừ vàng bay...

111
--------------------

ki_en Bài tập làm văn tả con đường, mà nàng lôi vào đây làm chi :)

P.S. … Bài viết đã đóng dấu bản quyền. Quyền thắc mắc không thuộc về chàng!

ki_en công nhận sến vật vã!

P.S. … Công nhận, đứa nào viết cái bài kia sến thật, sến chết luôn!


Monday, April 2, 2007

Trái tim hồi sinh

300 magnify

Chưa thấy tình yêu nào đẹp như tình yêu của cô và chú. Có nhiều tình yêu bắt đầu từ tình bạn. Có nhiều tình yêu bắt đầu từ những tháng ngày học trò hồn nhiên và trong sáng và kết thúc là những đám cưới rạng ngời hạnh phúc. Nhưng tình yêu giữa cô và chú thì không chỉ có thế.

Chưa thấy một người đàn ông nào yêu vợ như chú. Và cũng chưa thấy một người nào chung thủy với vợ như chú. Mười lăm năm, tròn mười lăm năm với bao nhiêu ngày thứ 7 chú một mình mang hoa tới thăm cô và cả đứa con mà chú vĩnh viễn không bao giờ thấy mặt. Cũng như vĩnh viễn không bao giờ gặp lại mẹ con cô. Mười lăm năm, dù có bất cứ công việc gì, dù khi ốm hay khi khỏe mạnh, dù bận đến đâu… chú cũng đều có mặt ở bên mẹ con cô vào mỗi chiều thứ 7. Và bao giờ cũng là hoa hồng đỏ. Chú đến để trò chuyện cùng cô. Chia sẻ cùng cô cuộc sống như nhiều năm trước, như khi hai người còn đi học, như khi cô còn sống…. Chú đến, như mọi chuyện vẫn thế. Như chưa từng có bất kì chuyện đau buồn nào xảy ra. Dù có lần chú đã nói “ở trên đời này có rất nhiều chuyện đau buồn mà chúng ta buộc phải chấp nhận”.

Nhưng không có buồn đau nào mãi mãi. Mười lăm năm là quá đủ cho mọi nỗi đau buồn mà bất cứ một ai phải gánh chịu trong cuộc đời này. Và thật vui, vì sau mười lăm năm, trái tim chú đã hồi sinh. Lúc được nghe tin, đã bất chợt nhớ câu thơ của LQV viết cho XQ trước đây:

“Có phải mười lăm năm yêu anh,

Trái tim em đã mệt??”

Trong tình yêu dành cho cô, trái tim chú chưa bao giờ mỏi mệt. Và sẽ không bao giờ. Cũng như tình yêu chú dành cho cô sẽ không bao giờ dừng lại. Chỉ có trái tim chú hồi sinh. Từ hôm nay

--------------------------


ZOS
Tình yêu tuyệt nhỉ