Friday, April 6, 2007

Những con đường tháng Tư

279 magnify

P/S: Làm sao mà cách đây 2,3 năm, mình có thể nghĩ, bài viết này là của một "nhóc" tí xíu chập chững vào cấp 3 được nhỉ? Hồi đấy, ấn tượng về "nhóc" là viết gì mà dài thế, toàn chữ là chữ nên chán chẳng thèm đọc. Giờ vẫn thế, vẫn nhiều chữ. Có điều, nhóc không là nhóc =)) Mạn phép đưa 1 bài của nhóc ngày xưa lên đây (đã đổi tên bài). Bản quyền đã đóng dấu ^_^

Trong đời người, chẳng ai có thể nhớ nổi, đếm nổi mình đã đi trên bao con đường. Những con đường thành phố, những con đường quê, những con đường Bắc Trung Nam, những con đường Âu Mỹ Á, những đại lộ thênh thang, những con dốc mịt mờ bụi đỏ, hay những ngõ hẻm nhỏ ngoằn nghèo, sâu hun hút ... Nhưng những con đường tuổi thơ thì có lẽ chẳng ai có thể quên. Ấy là con đường đẹp nhất, thân thuộc nhất. Mà mỗi khi quá vãng gọi về, ta lại thấy bồi hồi, và lại thấy mình tung tăng hồn nhiên, nhỏ bé bước trên nhữg con đường thơ ấy, thấy lại cả những kỷ niệm trong veo của tuổi hồn nhiên cắp sách

Con đường tuổi thơ có gì lạ, mà đẹp, mà yêu, mà thân thương đến thế. Để mỗi tiếng ve trưa hè cũng trở nên tha thiết vô cùng. Để mỗi hàng cây, mỗi tán lá cũng trở thành niềm nhớ. Để trong mỗi người đi xa, ai cũng khắc khoải hiện về những bóng mát của tháng ngày thơ ấu.

Có những con đường như thế ta đã qua. Những con đường làm nên một tháng Tư khác của Hà Nội, một tháng Tư vàng...

Không như những loài cây khác như bàng, sấu... thường trút lá vào mùa thu. Không phải là những con đường liu riu lá me bay, những con đường "lá sấu rắc nhoè mặt phố". Hàng xà cừ trút lá lúc cuối xuân đầu hạ, làm nên những con đường lao xao như cổ tích.

Trong những cơn gió tháng Tư hào phóng ngờm ngợp. Dọc những con đường Láng, đường Bưởi, Hoàng Diệu, Giảng Võ..., lá vàng bay như những thông điệp của mùa, gửi trong hồn phố, lay động cả những vòng xe qua. Này là lũ sinh viên giờ tan lớp chạy xe vòng đi vòng lại đến dăm lần. Này là là lũ học trò áo trắng mùa thi í ới đạp xe đuổi nhau như muốn níu lại chút thời gian tuổi học trò rồi xa mãi. Lá xà cừ xoay xoay khe khẽ, để mỗi cơn gió về qua lại ào ào đổ xuống những cơn mưa lá. Hà Nội không có những mùa thu vàng. Chỉ có những tháng Tư màu nắng và lá xà cừ xào xạc mỗi bước chân qua...

Kỳ lạ thế, mới ngày hôm qua mưa phùn gió bấc, những tàng cây xám xịt như sắt lại trong cái lạnh màu chì. Mới ngày hôm qua Tháng Ba còn ám ảnh trên những cành khô, người ta áo mưa lụp xụp phóng xe ào ào qua phố, tránh những vũng nước đọng. Lũ thanh niên choai choai đùa nghịch vọt ga làm nước bắn tung toé lên vai những người đi đường. Bừng một cái, nắng hè chơm chớm dậy thì. Đã bừng sáng lên màu trời xanh, lốp xốp mấy cụm mây trắng. Trời tấp tểnh sang hạ, nhưng vẫn còn lưu luyến chút ngày xuân. Mà nắng thì đã kịp phập phồng, xanh lên trong trẻo. Thế là hàng cây thay áo mới. Cái màu lá hươm vàng "mơ phai", đợi gió để mà trút xuống cho những mùa xanh non sau hạ. Người ta có lý do để nhởn nhơ, để thong thả mỗi khi ra đường. Ngắm nhìn những mùa lá xôn xao, trong mênh mang trời đất. Tưởng như chưa có thời khắc nào đẹp như như những tháng Tư. Và chợt nhận ra, trong xanh xôi vòm lá, những tiếng rao thân thương quá đỗi, len cả vào trong những ngõ nhỏ mơ hồ…

Ta đi trong lòng phố, đi trong màu lá vàng xôn xao, thấy lòng thênh thang đến lạ. NGước nhìn lên mái phố lá khô rụng đầy, thấy những ngôi nhà êm đềm nép trong lá, trong thời gian. Một tháng Tư nào đó, chiếc lá kia sẽ rơi về phía đất. Để sau những ngày mưa, thấy trong một khu vườn nào đó còn sót lại, từ trong lớp lá ẩm, mọc lên những mầm cây, xanh như là hi vọng...

Những gốc xà cừ cổ thụ, cao lớn như những vòng tay ôm đã che chỏ biêt bao số phận, bao con người, là chứng nhân của "những nẻo đường đời", là bạn của bao "thời hoa niên sôi nổi". Ngày nhỏ, sau một đêm thức dậy, sau một đêm trở gió, khoảng sân trwưóc khu tập thể phủ đầy lá, và bọn trẻ con lao xao chạy đùa, thấy bác lao công cần mẫn quét lá như đang quét đi tất cả thời gian.

Từ những Tháng Tư ấy, những con đường ấy, lũ học trò đạp xe qua mùa thi để vào những cổng trường đại học. Những cô bé cậu bé đi qua yêu dấu để dễ thương thành những người tình. Ta đi qua con đường tuổi thơ để lớn lên, để bước vào những mùa hè dông bão...

Mỗi mùa lá xà cừ vàng bay, lại một tuổi đời theo đi. Có ai đánh dấu số tuổi mình? và có ai giữ nổi màu lá "mơ phai" kia còn mãi trên đầu. Cây trút lá để những hàng cây lớn khôn thêm.

Và những tháng Tư lại đi qua. Những tháng Tư và con đường tuổi thơ giờ cũng xa lắm rồi. Ấu thơ ơi, bao giờ ta về lại?

Có những con đường tháng Tư mùa lá xà cừ vàng bay...

111
--------------------

ki_en Bài tập làm văn tả con đường, mà nàng lôi vào đây làm chi :)

P.S. … Bài viết đã đóng dấu bản quyền. Quyền thắc mắc không thuộc về chàng!

ki_en công nhận sến vật vã!

P.S. … Công nhận, đứa nào viết cái bài kia sến thật, sến chết luôn!


No comments: