Tuesday, October 9, 2007

...

Bạn hỏi: “Bao giờ thì vở kịch này kết thúc. T không phải là 1 diễn viên giỏi”. Biết trả lời bạn thế nào khi vốn dĩ mỗi chúng ta khi sinh ra trong đời này, mặc nhiên là đã tham gia vào 1 vở kịch lớn mà cho đến tận khi hạ màn, người ta đôi khi vẫn không hiểu hết vai diễn của mình. Xuyên suốt vở kịch lớn ấy là những vai diễn nhỏ, những vai diễn không mong đợi. Những vai diễn chẳng ai ép, chẳng ai thúc bách nhưng lại vẫn cứ tự nguyện nhận, dù biết đằng sau vai diễn ấy, người diễn viên không chuyên sẽ phải chịu bao nhiêu dằn vặt, khổ sở và nước mắt.

Cả tôi và bạn, không ai là 1 diễn viên giỏi. Chúng ta tạo ra, nhưng lại không sống cuộc đời của người diễn viên trong vở kịch ấy, ta vẫn sống cuộc sống của 1 đời thực. Và đôi khi, như lúc này, ta đang mãi loay hoay không biết mọi thứ xung quanh, là đời hay là kịch???

Cho dù thế nào, thì cũng hãy làm những gì tốt nhất có thể. Hãy làm những điều mà sau này nhìn lại sẽ không phải nhiều hối tiếc vì đã lựa chọn như thế. Tặng bạn câu chuyện nhặt được đâu đó trong thế giới internet rộng lớn này. Và tin, bạn hiểu điều tôi muốn nói

---------------------------------------------

Nước Mỹ. Năm 1971. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ vô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh ta phạm tội và ba năm là khoảng thời gian vừa đủ để sửa chữa lại lỗi lầm. Nhưng Mary, người vợ chưa cưới của chàng trai lại không tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay lại phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.

Trước khi lên chiếc xe dành cho tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi:
"Anh biết anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không còn hi vọng em còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh, hãy buộc một dải ruy băng màu vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa".

Trong suốt ba năm ngồi tù, dù cho chàng trai mong mỏi Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ có lẽ cô chưa quen được với ý nghĩ chồng sắp cưới của mình là một kẻ phạm tội. Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh là cô đã đi xa, xa lắm và chẳng biết bao giờ mới quay trở lại. Đến những ngày tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến dải ruy băng màu vàng nữa, nhớ về người con gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, anh quyết định sẽ lên xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không qua quảng trường thị trấn như đã hẹn.

Một chuyến... hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn không bước lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng chạy qua, anh mới lầm lủi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh đi theo hướng ngược lại nhưng tình yêu vẫn bắt anh bước về phía trước.

Và, chiều hôm đó, hàng trăm người dân có mặt tại quảng trường đã ngạc nhiên khi thấy một chàng trai bật khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng...