Thursday, June 11, 2009

Bơ vơ

Mình vốn là đứa cực đoan. Điều gì đã in hằn trong tim thì vĩnh viễn ko bao giờ thay đổi. Nên mình ghét cay ghét đắng cảm giác của những ngày này. Ghét cay ghét đắng khi biết chắc ko bao giờ có thể xua đuổi được cảm giác ấy, cảm giác thấy mình bơ vơ, ko người thân, ko còn có cả một nơi chốn để gọi là gia đình, để đi về...

Mọi thứ trước mắt hun hút xa. Lạnh lẽo. Và đơn độc.

Một ngày
hai ngày
ba ngày
....
nước mắt vẫn cứ thế rơi ko có cách gì ngăn lại được. Và không biết sẽ còn rơi đến khi nào. Kể cả lúc sáng sớm, lúc nửa đêm... có lẽ sẽ còn rơi mãi mỗi khi nhắc đến. Cho dù sau mỗi lần tự lau nước mắt cho mình, là một lần thấy mắt mình sưng mọng, và những cơn đau đầu....

Có thể quên hết đi mà sống được ko???

Chắc là ko. Vì mọi thứ ko bao giờ là quá khứ. Những điều này luôn tồn tại và hiện hữu. Và buộc mình phải đối mặt hàng ngày. Thế thì làm sao mà quên được. Làm sao mà thản nhiên như chưa từng có bất kỳ điều đau đớn nào đã xảy ra. Làm sao có thể thản nhiên như là chưa từng có cảm giác ấy, như là chưa từng thấy mình bơ vơ và đơn độc đến vậy???

Thì, sẽ chung sống suốt đời thôi. Cảm giác cô đơn này, tủi thân này, buồn rệu rã và chán nản này. Phải quen hết thôi. Những thứ cảm giác cứ tưởng là đã quen rồi, đã chai sạn rồi. Hôm nay bỗng lại mới tinh tươm như lần đầu bắt gặp.
Và đau đớn hệt như làn đầu.
Và kiệt sức