"Có những giai đoạn của cuộc sống mà trái tim dường như rơi
vào một khoảng ngưng đọng. Gần như không còn rung động, không còn đau xót cũng
không còn hạnh phúc. Những nhịp đập trở lại thành một bản nhạc lặng lẽ, không
bay bổng tươi vui mà cũng cẳng chìm đắm buồn bã. Như một sự ngưng đọng vĩnh viễn.Như
một khoảng trống. Như một căn phòng không đồ đạc. Như một ngôi nhà không người ở.
Chỉ đơn giản là giữ cho cộc sống tiếp tục.
Có những giai đoạn như thế. Khi nước mắt cũng không thể chia sẻ được. Khi ngay cả nỗi đau cũng không còn làm người ta rùng mình đến tận nơi sâu kín nhất nữa. Khi nụ cười không chạm được đến đuôi mắt. Khhi ngay cả hạnh phúc cũng không còn có thể thắp lên chút ánh sáng trong hồn…
Sợ nhất những sáng mai thức dậy thấy mình như thế. Trống rỗng và lặng lẽ. Thấy koong yê, không nhớ, không say mê, không buồn bã cũng chẳng thiết tha. Thấy mọi thứ nhàn nhạt, vô vị, vô nghĩa…"
Có những giai đoạn như thế. Khi nước mắt cũng không thể chia sẻ được. Khi ngay cả nỗi đau cũng không còn làm người ta rùng mình đến tận nơi sâu kín nhất nữa. Khi nụ cười không chạm được đến đuôi mắt. Khhi ngay cả hạnh phúc cũng không còn có thể thắp lên chút ánh sáng trong hồn…
Sợ nhất những sáng mai thức dậy thấy mình như thế. Trống rỗng và lặng lẽ. Thấy koong yê, không nhớ, không say mê, không buồn bã cũng chẳng thiết tha. Thấy mọi thứ nhàn nhạt, vô vị, vô nghĩa…"