Tuesday, October 30, 2007

Rêu

333 magnify

Dạo gần đây, nhiều người thắc mắc sao dạo này để blog mốc xanh mốc đỏ lên thế? Uh thì… khó trả lời quá. Đây có phải là lần đầu tiên những mảng rêu lại lên xanh trên blog đâu? Vì lười không muốn viết. Vì không biết nên viết thêm về điều gì. Vì không muốn mọi người phải đọc thêm những con chữ nối tiếp nhau vô nghĩa vì nội dung không được đầu tư, được trau chuốt và mang một thông điệp, một ý nghĩa nào đấy… Nhưng hơn hết, có lẽ là vì đang tìm cho mình những nẻo bình yên.

Vì đã có những ngày rất rỗng. Viết nhăng nhít không đầu không cuối. Viết rất nhiều nhưng nhìn lại chỉ toàn thấy u uất và chán nản. Vậy thì viết tiếp để làm gì? Để mọi người phải chịu thêm những niềm không vui ấy để làm gì? Giữa những miền không vui ấy, im lặng có phải là tốt hơn không?

Và đã có những lúc bối rối khi thấy bạn nói rất nhiều và cười rất nhiều, dù trong trái tim bạn dọc ngang những vết xước. Đã có những lúc thấy bạn lao vào những cuộc vui, vì muốn chạy trốn sự bối rối và vì không biết phải làm gì… và hôm nay, khi vào blog của một người bạn, thấy rất nhiều những entries mới. Không nói chuyện. Chỉ đọc. Có cảm giác bạn lại đang ở một khoảng lưng chừng nào đó và tự hỏi, đến bao giờ bạn có thể đứng một cách bình thản và bước đi??

Khi không biết làm gì, tôi thường sẽ trút hết cả vào những con chữ. Nhưng càng viết càng thấy rối. Càng thấy mình xoay tròn trong một mê cung. Mà đã là mê cung – dù do mình tự tạo – thì cũng là khó mà thoát được. Vậy nên, có thể blog sẽ có những ngày phủ đầy màu xanh. Và sẽ viết mỗi khi thật sự có thể….

Đôi khi, nắng qua mái hiên làm tôi nhớ...

333 magnify
Ngày này năm trước là đang luồn lách giữa những con phố dài và ken đặc người của SG để ra sân bay về HN. Một cuộc trở về để chia tay. Xuống đến Nội Bài, chờ lấy hành lí mà bồn chồn. Sợ không kịp gặp bạn. Sợ khi mình kịp chạy từ tầng 1 lên tầng 2 của cái sân bay bé tí teo này, thì bạn đã vào bên trong phòng chờ. Đúng một năm sau, hôm nay con trai bạn tròn 3 tháng, và trộm vía, bé có bao nhiêu là nét giống Mẹ. Con trai chắc là cũng cá tính và mạnh mẽ như Mẹ Hà nhỉ. Mình sẽ chờ thêm 5 tháng nữa để gặp hai Mẹ con...

Cách đây hai ngày, khi ngồi giữa những người bạn, quay sang nói chuyện với anh về bạn, cũng là khi mình đang nhớ. Nhắc với anh những câu chuyện về bạn, cũng là vì đang nhớ... Hai anh em đã cười khi nhắc lại cho nhớ rằng "chúng ta quen nhau trong 1 đám ma, gặp lại nhau trong 1 đám giỗ đúng 1 năm sau đó....". Chẳng lần nào có bạn, nhưng cả hai lần đó đều liên quan đến bạn. Nhớ bạn, và nhớ Hà. Nhớ lần cuối cùng bọn mình gặp nhau trước ngày bạn đi, hai đứa lang thang quanh Thuyền Quang và nhắc cho nhau nghe về những kỉ niệm. Kỉ niệm trong 7 năm trước và băn khoăn tự hỏi, 7 năm sau liệu có lúc nào chúng ta còn có những lúc được lang thang như thế?

Vài ngày trước, chat với anh (có lẽ anh bây giờ đã phát chán với những câu chuyện không đầu không cuối của mình), đến một đoạn chợt nghe anh nói câu "em thân mến ạ", bỗng dưng thấy ấm áp và yên bình thế. Vì không nhớ lần cuối cùng ai đã nói cho mình nghe câu nói ấy. Và lần cuối cùng được nghe câu nói ấy là khi nào. Nhưng chỉ một câu nói đấy của anh thôi, đã làm em nhớ rất nhiều những người bạn, những bình yên và dịu dàng nơi ký ức đang say ngủ. Vậy nên, anh thân mến ạ, anh có biết là em muốn nói lời cảm ơn anh thật nhiều không???

Hà Nội đêm nay sẽ có gió lạnh về. Cuối thu rồi. Đêm dày sương và nắng ngày nhạt hơn. Nhiều người kêu cô đơn và buồn khi đi giữa mùa heo may ấy. Nhưng em không thấy cô đơn, không buồn vì những mùa thu trước đã mang âm hưởng của đêm lặng lẽ trôi... có lẽ chỉ là một chút tiếc nuối và nhớ nhung, một chút xao xuyến chờ đêm nay gió lạnh về.
---------------------------

bArOpY póc tem,hớ hớ(cười vì thấy mình ngớ ngẩn í m ạ)
tối nay lại có thời gian về nhà post blog cơ đấy,thế là hỉu ruài.
mấy chút xao xuyến đấy cũng nên chia cho đều 1 tí nhỉ m nhỉ, tội nghiệp (t hay thương người lắm í):"D

P.S. … Em T yêu!
T biết là, hôm qua, có hai con điên chụm đầu lại sau lưng tao ngồi tán nhảm và cười như điên, hoặc có thể ôm điện thoại buôn với nhau và cười như ma làm. Nhưng em yêu ạ, hôm qua là cả một đám lố nhố hí hí, bạn mày cơ mà!
với lại, cái entry này được viết trước giờ ăn tối hôm qua, khi mà bạn thân mến của mày trốn làm về sớm. Nhá. Viết xong để đó đi ăn, rồi về bật máy, post và đi ngủ. Dạo này ngoan, ngủ sớm lắm í. Không như mày với em F.Anh đâu nhá, cứ ngồi đấy mà nói xấu tao rồi thế nào cũng có lúc bị mấy em nhân viên sau lưng mày ngồi ca ngợi mày cho mà xem ha ha

dhmme… Nice entry. ...Va roi co ay da quay tro lai... Thanks.

P.S. … Trở lại nơi này và hình như mất tích ở một nơi nào khác....