Thursday, May 24, 2007

Hai vạch

Hai vạch... Hậu quả của 1 buổi trưa trốn khỏi vp đi đến một nơi nào đấy, một nơi mà cách đây 4,5 năm còn là đồng không mông quạnh. Trốn khỏi vp giữa trưa, khi HN đang giữa những ngày nắng kinh hoàng nắng, khi mà nhiệt độ ngoài trời lên đến 38 độ. Và 2h, chỉ 2h, thế là xong. Đến giờ thì có cố che đậy, cố dấu giếm, cố vờ như không thấy thì tớ cũng không thể chối bỏ được hậu quả của cái gọi là... nói thế nào nhỉ? Tớ thấy buồn lắm, buồn và thất vọng với chính bản thân tớ vô cùng, vì chỉ sau 2 tiếng đồng hồ buổi trưa đấy thôi, mà bây giờ đã rõ ràng thành... 2 vạch. Có nuối tiếc, có hối hận thì cũng đã rõ ràng là 2 vạch rồi, không thể nào mà trở lại như không có gì của hai tiếng trước đó.

Là tớ đang nói đến màu da của chân tớ. Uh, tớ trót dại. Hôm qua tớ mặc váy đi làm. Mùa hè trời nắng và nóng thế, váy luôn là sự lựa chọn của tớ. Bình thường mà nắng nóng thì thể nào tớ cũng ngồi lì trong vp từ lúc đến cho đến khi về thay vì suốt ngày lượn lờ hết trà đá với bạn. Những ngày nắng kinh hoàng như thế, nếu không có việc phải ra ngoài gặp khách hàng, thì tội gì mà lao đầu ra ngoài cho trời đầy chứ? Ấy thế mà tớ vẫn cứ ra ngoài. Vào đúng cái lúc nắng gay gắt nhất, chói chang nhất, rát bỏng nhất, ghê gớm nhất. Tớ lượn ra ngoài đường với đôi chân trần như thế, vào đúng cái lúc mà chỉ cần chìa 1 tí da thịt nào ra ngoài nắng chỉ 5s thôi là bỏng rát, chứ đừng nói là “sở lượn” như tớ. Tớ lượn ra ngoài vào đúng lúc mà mọi người chỉ mong sao tìm được nơi trú ngụ an toàn.... tớ nghĩ là tớ bị điên.

Điều gì có thể khiến bạn điên giống như tớ? Nghĩa là đi chân trần ra giữa cái chảo lửa như trưa hôm qua? Còn tớ, nói ra thì cực kì xấu hổ. Mặc dù là tớ bị dụ dỗ, một lời dụ dỗ đầy ngọt ngào và sức quyến rũ đầy ma lực, thì tớ cũng không thể chối bỏ được, ngày hôm qua tớ điên thế là vì... ăn. Chuyện bắt đầu từ việc 1 anh bạn tớ làm tít dưới Linh Đàm gạ gẫm dụ dỗ cô bạn tớ xuống ăn vịt. Vịt Linh Đàm ngon có tiếng rồi. Mà cô bạn tớ lại mê vịt hơn cả người yêu. Khổ nỗi cô ấy không biết dường, vừa đi vừa mò đường trong cái chảo lửa kia cũng chết. Thế là cô ấy nhất định lôi tớ theo. Và tớ gật đầu đồng ý, phần vì thương cô bạn, phần vì tớ cũng mê vịt có kém gì cô bạn tớ đâu. Thế nên khi cô ấy vừa mới nói chưa hết câu, tớ đã gật đầu cái rụp, rồi hăng hái theo cô ấy đi.

Đấy, khốn khổ cái thân tớ. Chỉ vì ăn (nói thẳng ra ở đây là vịt) mà tớ chấp nhận bị “trời đầy”. Ngồi sau cô ấy, tớ cắn răng chịu đựng ko hé môi kêu la nửa lời, mặc cho đôi chân trần dưới nắng bỏng rát. Mà có kêu, thì bọn tớ cũng biết làm thế nào, làm thế nào để che chắn được cho đôi chân trần ấy? Và hậu quả của cái gọi là.... bây giờ chân tớ thành hai vạch. Nỗi niềm này tớ biết tỏ cùng ai. Có lẽ suốt cả hè này tớ chỉ dám mặc váy thôi, giã từ các thể loại sóoc nhá. Chứ giờ mà mặc sooc ngắn, lộ rõ cái sự hai vạch kia ra trước mắt bàn dân thiên hạ thì tớ còn ngượng nữa, ngượng đến chết đi được ấy.

P/S: Sau 1 quãng đường dài, buổi trưa Linh Đàm thật là dễ chịu. Bọn tớ ngồi uống nước dừa bên ven đường dẫn vào khu bán đảo. Gió lồng lộng thổi, mặt hồ xôn xao sóng lá và nước. Cỏ lòng hồ bao giờ cũng xanh, xanh mướt mải... Cô bạn tớ vì những điều này mà quên hết cả quãng đường bụi và nắng để lặn lội xuống tận Linh Đàm. Còn tớ, tự nhiên thấy tiếc vì đã lười không mang theo máy ảnh. (hì, có khi mang mà chả dám chụp, sợ anh bạn còn tủi thân vì vụ mất máy ảnh giữa phố SG trong chuyến đi vừa cách đó không lâu)

------------------------

Hai Anh Làm mình cứ tưởng có chuyện gì xảy ra. Hết cả hồn. Hai vạch ơi là hai vạch. Phù! Ơn Chúa chưa có chuyện gì to tát xảy ra cả.

Mẹ đẹ… He he, tưởng 2 vạch giống bên blog của chị chứ :P

Viola đi ăn vịt với. cũng chết vì ăn này.

Mítđơ… Bạn Gừng đừng có buồn, hè thì phải hai vạch, thậm chí ba bốn vạch, người ta mất tiền đi làm để có cái màu da bánh mật đấy cơ mừ. Tớ nè, đầy vạch vì đi lọ mọ mừ, hai vạch dzưng mừ vẫn xinh ...lo gì ^^

P.S. … @Anhbdh: 2 vạch như thế nào thì bị/được gọi là to tát?
@ĐBM: Chị ui, giờ em mà bon chen 2 vạch giống chỉ thì ối đứa nhảy vào xé nhỏ em và chấm muối chanh mất
@Người yêu: UH, về đi, về đi rồi bọn mình đi ăn vịt :)
@Vi: Ôi giời ơi, tớ đâu có xinh đẹp như bạn Vi để mà có đến n vạch vẫn tự tin được cơ chứ? Mà người ta bánh mật tổng thể, chứ cục như tớ thì người ta cũng khóc thét hu hu

Hai Anh Thì đấy, cái vụ hai vạch có thể khiến bị xé nhỏ và chấm muối chanh ấy. Người mà có nhiều vạch thì thành con ngựa vằn rồi =))

P.S. … hà hà, vấn đề là đi tìm xem ai sẽ là người sẽ xé nhỏ và chấm muối chanh, nếu như tớ có 2 vạch như bạn H.A đang nghĩ

Solkhìn Hì hì... tưởng "2 vạch" gì khác cơ chứ ;)

Super… ối giời ơi, tưởng 2 vạch cái "que nhanh" chứ.... Tí NGẤT :p

Mình ân hận lắm...

Mình ân hận lắm, vì hôm qua đã cao giọng với sếp

Thật đấy, sếp mình thì hiền. Thế mà hôm qua không hiểu cho 1 phút cáu giận rất chi là vô cớ, mình đã cao giọng với sếp. Đã nói với sếp là “em mặc kệ đấy, việc đó không làm nữa, điện thoại không nghe, khách hàng không tiếp cho đến khi nào anh xử lý xong cho em các vấn đề em đã gửi trong mail”. Thế là sếp cuống quýt xử lý ngay các thông tin cho mình. Vì chiều là sếp đi công tác rồi, sếp không xử lí thì mọi việc sẽ ùn lại. Còn mình, dĩ nhiên là mình sẽ ngồi chơi, vì đã nói là không làm việc mà. Thật ra mình cũng chả muốn cao giọng với sếp thế đâu í, nhưng tại vì mình đã nói với sếp nhiều lần rồi mà sếp vì quá busy nên cứ lờ lớ lơ đi, còn mình thì botay không thể tự làm được những việc đó. Không chỉ vì mình không phải là dân kỹ thuật, mà còn vì thông tin từ hệ thống, mỗi mình sếp có thể xử lí được. Chừng nào sếp còn chưa xử lý thì chừng đó mình còn ngồi chơi. Dù sao thì mình cũng rất ân hận, mình đã cao giọng với sếp (dù điều đó giúp sếp xử lí công việc nhanh hơn).

Mình hân hận lắm, vì đã “bắt” sếp sang tận bàn mình để ký.

Có đời thủa công ty nào, nhân viên muốn ký giấy tờ là gọi cho sếp sang tận bàn ký, thay vì đặt trong tập trình ký và để trước bàn sếp như mình không? Thế mà mình đã làm thế đấy. Sếp thì bận. Nhưng mình cũng có 1 đống giấy tờ cần sếp kí. Mà mình thì rất lười lê cái thân tròn quay của mình sang phòng sếp, dù chỉ cách có vài bước chân. Thế là sáng hôm ấy sau khi lẩm bẩm “để gọi Mr.sếp sang ký giấy tờ nào” là mình nhấc đt lên gọi, và khi mình còn chưa kịp đặt đt xuống đã thấy sếp “mở cửa xông vào, phăm phăm đi đến bàn G để ký” (@Ms.Đoan – 1 đồng nghiệp). Thật ra mình chả để ý đâu, thay vì mình đi sang phòng sếp thì sếp sang tận bàn mình để ký, có sao đâu nhỉ. Nhưng sau lúc đó, nghe đồng nghiệp nói rằng thì là mà “lúc nghe G nói là gọi điện cho Mr.sếp sang ký, chị đã thấy buồn cười rồi. Thế mà nó gọi thật, chưa gác đt đã thấy Mr.sếp phăm phăm đi sang mà ko nhịn được cười...” thì mình mới thấy, đúng là nhân viên “bắt” sếp sang tận bàn làm việc của mình để ký giấy tờ, thì chắc chỉ có mình. Thế nên mình bắt đầu thấy ân hận rồi, ân hận thật đấy.

Mình ân hận lắm, vì lúc nào cũng có tư tưởng trốn làm đi chơi.

Thật đấy. Mà không chỉ là tư tưởng thôi đâu. Mình đã nhiều lần trốn làm đi chơi thật rồi í chứ. Chuyện ngày nào cũng chạy ra ngoài uống trà or cafe với bạn là chuyện thường ngày ở huyện. Rồi đôi khi mình báo cắt cơm trưa và mất tích luôn cả buổi chiều nhé. Để rồi sáng hôm sau vừa mắt nhắm mắt mở đến đã thấy sếp hỏi thăm “chiều hôm qua em đi đâu”. Những lần như thế mình chỉ cười trừ thôi, biết trả lời sếp làm sao. Mà có trả lời thế nào đi chăng nữa, thì sếp cũng biết thừa là nhân viên ham chơi mà. Rồi những lần mình đi chơi xa, cũng chả bao giờ báo trước cho sếp. Toàn là lấy vé trước, xử lý hết các việc cần thiết, báo cho vài khách hàng làm việc hàng ngày về sự vắng mặt của mình... người cuối cùng biết là sếp. Và thế là đi. Có đôi lần sếp gầm rú vì thấy thời gian mình nghỉ dài ngày quá, mà việc của mình chả ai backup cho được... kệ, nhưng mà mình vẫn cứ đi. Đi và thấy thương sếp, sếp mình hiền ơi là hiền. Thật đấy, hiền và tâm lý nữa. Chả bao giờ thấy cấm cản nhân viên nghỉ làm đi chơi :D

Mình ân hận lắm, vì đã ép sếp phải nghe nhạc suốt cả ngày.

Chuyện này hơi cũ rồi, từ thuở mình với sếp còn ngồi đối diện nhau trong cùng 1 phòng làm việc chứ sếp chưa chuyển sang phòng riêng như bây giờ. Nói cả ngày thì không đúng, mà là có 1 buổi chiều mình trốn làm đi chơi. Trước khi đi mình bật 1 list nhạc dài dằng dăc mà có nghe cả ngày cũng chả hết chứ đừng nói 1 buổi chiều. Mình bật nhạc ầm ĩ thế xong rồi mình đi. PC thì để stanby, chả ai có pass để mà tắt. Buổi chiều hôm đó sếp mình lại không có kế hoạch làm việc ở bên ngoài, chỉ ngồi ở vp thôi. Ngồi ở vp mà chịu đựng cái list đủ thể loại nhạc nhẽo vớ vẩn của mình. Đủ cả đỏ, xanh, vàng, tím... cả nhẹ nhàng rồi đến cao trào dữ dội... Công nhận sếp mình giỏi. Mình thì cứ ung dung đi thôi, chả nghĩ ngợi gì cả, cho đến chiều tối trở lại công ty mới phát hiện ra chuyện ấy... công nhận phục sếp mình thật, sếp chịu đựng hơi bị giỏi

Mình ân hận lắm, vì có lần mình đã cáu sếp.

Mình cáu, bởi vì sếp cứ bắt mình làm những việc mà ngay cả sếp cũng không thể nào Control được. Là những lúc phải làm việc với các cơ quan nhà nước củ chuối, luôn mặc định họ đúng còn những đứa khác sai, lúc nào cũng phải hết nhẹ nhàng đến ngọt ngào lắng nghe và thấu hiểu. Mình đã nói với sếp bao nhiêu lần rồi, sếp cũng thừa hiểu điều đó nhưng mà vẫn cứ nói nhiều, nói nhiều và nói lắm, nói triền miên không ngừng nghỉ, lặp đi lặp lại chỉ 1 vấn đề. Hôm sếp làm mình cáu cũng thế, mình đã bảo là từ từ rồi mà sếp vẫn vừa đi ra khỏi phòng vừa nói. Mình tức quá đứng bật dậy dùng hết sức của cái giọng chim sẻ bị hóc xương mà nói với sếp là “không được cáu”. Mọi người trong phòng mình ngỡ ngàng, nghĩ sếp sẽ cáu, sẽ mắng, sẽ... nhưng không, sếp quay lại cười rất sung sướng, rồi ra khỏi phòng. Lúc đấy mọi người trong phòng mình mới dám cười theo sếp =))

Nói chung, sếp mình vừa hiền, vừa tâm lý, vừa chịu đựng giỏi (những nhân viên như mình), thế mà mình thì thật là quá quắt. Thế nên mình ân hận lắm. Thật đấy. Giá như sếp mình có thể đọc được blog entries này...

------------------------

ki_en Với những sếp vừa hiền vừa "tâm lý" thế này, thể nào cũng có ngày nhân viên kia "đè đầu cưỡi cổ" cho mà xem...

P.S. … Đã bảo là nhân viên ân hận rồi mà. Ân hận nhiều lắm í và ân hận rất thật luôn nhá. Ân hận xong rồi hứa sẽ không lấn sân, không "đè đầu cưỡi cổ" sếp (Chỗ ấy vợ sếp ngồi rồi), chỉ lặp lại những điều đã làm mình ân hận và bớt ân hận khi lặp lại điều đó thôi.

VetGia® Công nhận sếp anh giỏi. Anh mà gặp trường hợp nghe nhạc như thế cứ tắt phéng cái nút power của loa là okie, hĩ hĩ

P.S. … hê hê em đâu có dùng loa rời, Loa ở trong máy, sếp tắt bằng giời à :P

VetGia® He he! Thế thì tắt nguồn của máy. Còn như là laptop thì xách nó để vào toilet đóng cửa lại. Xong. Phủi tay (lạch bạch lạch bạch).

P.S. … Vấn đề ở đây, sếp em là người lịch sự và tôn trọng nhân viên, mọi thứ trên bàn làm việc cu ả nhân viên luôn được để nguyên hình nguyên trạng. Cho nên, sếp thà chịu đựng còn hơn là tự do sử dụng máy của nhân viên hehe