Tuesday, January 17, 2006

Say

Chén này uống với ngày xưa
Nâng lên đặt xuống cho vừa đớn đau.
Chén này uống với ngày sau
Nồng cay cũng sẽ nhuốm màu phôi pha.
Chén này uống với người xa
Bước chân khuất ánh trăng tà hư không.
Chén này uống với người dưng
Một trăm giọt đắng cũng đừng quên nhau.
Ừ thôi say, giấc mộng sâu
Ngày mai lại tỉnh, tìm đâu thấy mình?
Ừ thôi say chút ân tình
Ngày mai lại bước lặng thinh bên đời.
Uống mà say nỗi đầy vơi…
Mỗi chặng đường đi qua, bao nhiêu điều đã trở thành ký ức. Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu ám ảnh trong đời? Những gì nhạt phai, những gì vĩnh viễn?
Có những ký ức là nước mắt, có những ký ức là nụ cười, nhưng cũng có những ký ức chỉ đem lại nỗi buồn xao xác….