Wednesday, October 3, 2007

Bỏ qua hay tiếp tục?

333 magnify
Hôm nay, cô đã làm nó ngạc nhiên. Vì cô không giống như người nó từng "thần tượng": Mạnh mẽ - lạnh lùng - tàn nhẫn - độc lập và không nhiều nước mắt. Cô bảo, tất cả những điều nó thấy ở cô như thế, là vì cô yếu đuối hơn nó. Và vì cô chỉ có thể tiến mà không có đường lùi. Và nó không biết rằng, đã nhiều lần cô ước có thể cay nghiệt như thế,

ngoa ngoắt và cay độc như thế,

tàn nhẫn và ích kỷ hơn,

lạnh lùng và cứng rắn hơn...
....

Là vì cô đã mong ước đến một nghìn lần có thể quên đi chuyện buồn ngày hôm qua, để cô đã không thể gục ngã bởi sự thật ấy. Để tan nát trong nhau. Để vĩnh viễn không còn có thể chắp nối được nữa. Nó bảo nó tin cô làm được. Chỉ 1 lần thôi. Nhưng cô, hơn ai hết, biết rằng mình không làm được. Ít nhất là vào lúc này. Vậy sao đã từng có lúc nó coi cô như thần tượng?

Nó bảo, cô hãy cứ coi như vừa đánh mất 1 điều gì quý giá, dù điều đó còn hơn thế nhiều lần, vì không ai có thể níu giữ điều gì đã tan nát. Còn nếu cô có thể bỏ qua tất cả, bao dung hơn, thì mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp, vì những chuyện trong quá khứ sẽ không dễ gì có lại được lần thứ 2...

Hơn ai hết, cô hiểu tất cả những điều nó nói. Nhưng lúc này, cô không nghĩ được đến chuyện bỏ qua hay tiếp tục. Vì cô chỉ muốn biến mất.

Vì lúc này cô biết mình đang không tìm được đích đến, chân đi không thấy đường và không muốn đối diện với bất cứ ai, bất cứ một điều gì...

Bỏ qua hay tiếp tục?

333 magnify
Hôm nay, cô đã làm nó ngạc nhiên. Vì cô không giống như người nó từng "thần tượng": Mạnh mẽ - lạnh lùng - tàn nhẫn - độc lập và không nhiều nước mắt. Cô bảo, tất cả những điều nó thấy ở cô như thế, là vì cô yếu đuối hơn nó. Và vì cô chỉ có thể tiến mà không có đường lùi. Và nó không biết rằng, đã nhiều lần cô ước có thể cay nghiệt như thế,

ngoa ngoắt và cay độc như thế,

tàn nhẫn và ích kỷ hơn,

lạnh lùng và cứng rắn hơn...
....

Là vì cô đã mong ước đến một nghìn lần có thể quên đi chuyện buồn ngày hôm qua, để cô đã không thể gục ngã bởi sự thật ấy. Để tan nát trong nhau. Để vĩnh viễn không còn có thể chắp nối được nữa. Nó bảo nó tin cô làm được. Chỉ 1 lần thôi. Nhưng cô, hơn ai hết, biết rằng mình không làm được. Ít nhất là vào lúc này. Vậy sao đã từng có lúc nó coi cô như thần tượng?

Nó bảo, cô hãy cứ coi như vừa đánh mất 1 điều gì quý giá, dù điều đó còn hơn thế nhiều lần, vì không ai có thể níu giữ điều gì đã tan nát. Còn nếu cô có thể bỏ qua tất cả, bao dung hơn, thì mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp, vì những chuyện trong quá khứ sẽ không dễ gì có lại được lần thứ 2...

Hơn ai hết, cô hiểu tất cả những điều nó nói. Nhưng lúc này, cô không nghĩ được đến chuyện bỏ qua hay tiếp tục. Vì cô chỉ muốn biến mất.

Vì lúc này cô biết mình đang không tìm được đích đến, chân đi không thấy đường và không muốn đối diện với bất cứ ai, bất cứ một điều gì...