Thursday, November 20, 2008

Về ngang trường cũ

Tháng 11. Về ngang trường cũ, thấy băng rôn đỏ treo trước cánh cổng cũ kĩ:
“mừng 40 năm hệ chuyên, 20 năm trường PTTH Chuyên TB
1968 – 1988 - 2008”

Trường cũ, từ ngày còn đi học đã thay đổi rất nhiều. Khu phòng học cũ thành KTX cho hs các huyện. Thay thế là những đơn nguyên mới, khang trang và sáng sủa. 10 năm, phía sau cánh cổng ấy là biết bao nhiêu thay đổi. Khuôn viên trường mở rộng và khang trang hơn. Thêm một cánh cổng mới được mở ra ở phía khác. Duy chỉ có 2 cái cổng sắt là vẫn y nguyên của 10 năm trước.

Lớp cũ ngày xưa chỉ vẻn vẹn 17 đứa, ít nhất trường. Đứa nào cũng có 1 biệt danh riêng. Nhớ Ngọc Anh trong một lần đi học NA quên SGK nên bị thầy mắng, cậu bạn gãi đầu gãi tai rồi bảo “thưa thầy, con thuộc cả bài đó rồi ạ”. Và Ngọc Anh đọc thật, nguyên văn phần bài học hôm đó trong SGK không thiếu 1 chữ. Cả lớp được 1 phen “choáng”. Nhớ cả Mai mèo tham ăn, có lần gặm phải quả táo sâu nên lăn đùng ra đất gào khóc, dỗ thế nào cũng không nín. Nhớ cả những lần cả bọn kéo nhau sang phòng y tế của trường, đứa giả vờ đau bụng che mắt y sĩ, mấy đứa còn lại nhanh tay tóm luôn lọ bạc hà viên ngậm rồi chạy về lớp hỉ hả chia nhau.... Nhớ cả những ngày 25 hàng tháng lượn như ve trước cửa phòng giáo vụ, chỉ chăm chăm chờ thông báo có học bổng là ủn chân con bé thủ quỹ xuống lấy chả khác nào các cụ về hưu giờ chờ lấy lương.

Ở trường cũ, thích nhất là các môn phụ và môn trái khối bao giờ cũng rất nhẹ nhàng. Đến độ, nếu cứ nhìn vào bảng điểm, thì tất thảy đều thắc mắc ko hiểu sao cô lại chọn học ở khối ngược lại. Năm cuối cấp không phải học 5 môn, chỉ gần như tập trung vào học đội tuyển, rồi các môn thi ĐH. Những kỳ thi suốt 3 năm học luôn không được báo trước môn thi, không có bất cứ sự quay cóp nào. Không phải vì sợ, vì sĩ diện hay bất cứ lí do nào khác. Chỉ đơn giản, môi trường ấy là như thế.

Ba năm học, cô không có bất cứ sự gắn kết nào với bạn bè trong lớp. Không thân với 1 ai. Không tham gia bất cứ chuyến đi chơi nào, hay bất cứ trò đùa nghịch nào trên lớp. Lúc 3 thằng con trai và 13 đứa con gái còn lại chia 2 phe đá bóng, cô lặng lẽ nhìn. Lúc chúng chơi trò dốc ngược cặp sách nhau tung toé trên nền gạch, cô cũng chỉ đứng nhìn. Cô nhìn cả đứa bạn gái trong lớp đã khóc hết 3 buổi học cuối cùng và nghĩ rằng, thật là ngớ ngẩn.

Nhưng cô, đứa con gái ngồi bàn đầu tiên đối diện với giáo viên với biết bao trò nghịch ngầm để đời. Như lần cô đâm ngược 3 chiếc gai bưởi xuống dưới khăn trải bàn, ông thầy dạy văn bị gai đâm đau nhói đã lặng lẽ nhổ những chiếc gai ấy đặt lên cuốn sổ - đầu – bài rồi cứ thế vừa giảng vừa... ngắm gai. Như lần cô cùng lũ bạn nhại thơ thầy rồi dán vào lọ hoa trên mặt bàn giáo viên, rằng: “Em còn đẹp hơn cành hoa thầy cố tình dứt đứt/ Nhưng vốn từ bi em không nỡ bắt đền/ Sau cánh hoa kia là 1 lần em thấy/ Thói đời vô luân đâu cũng bạo tàn”. Và thầy, hôm đó đã vò nát mảnh giấy ném vào góc lớp rồi giảng bài trong sự bực tức. Nhưng cũng là thầy, luôn làm bọn quỷ ma lớp cô có những tràng cười sảng khoái. Lũ bạn lớp cô hẳn không quên một ngày mùa đông, thầy mặc áo da đen, ngồi khoanh tay rồi úp ngược mái tóc xù như bát mì xuống. Từ dưới nhìn lên, chỉ là một đống lù lù đen đặc - cảm hứng cho nàng Như Quỳnh (Quỳnh ngông) “sáng tác”
Thầy giáo dạy văn

Tóc xoăn mũi lõ
Suốt ngày nhăn nhó
Như đống thịt quay
suốt ngày loay hoay
Quần quần áo áo
trông như con cáo
toàn một màu đen
giày thì lên men
một mùi nồng nặc...

(ui lâu rồi chả nhớ được hết mà cũng chả nhớ chính xác). Những câu văn vè này, bọn chúng nó còn hiên ngang đọc trước lớp, trước mặt thầy. Như có lần, thầy “đóng bộ” đến lớp, cả lũ ngồi dưới hò reo ầm ầm “cà-vạt loè loẹt quá, nhưng bảnh trai đầy”, làm thầy dù mặt đỏ tưng bừng vẫn không thể nào giận hay phạt bọn bọn nó....

Gần 10 năm đi ngang trường cũ , còn giữ được cho mình vài mảnh vụn ký ức ngày đi học vốn đã ít ỏi. 10 năm sau nếu có lần đi ngang, liệu có còn nhớ....

------------------------

♥ C…1. Tem
2. Profile Information
About Me: loading...
Places I've Lived: Hà Nội
Vietnam +84
Hình như đương sự khai báo profile chưa thành khẩn hoặc entry này chôm từ chỗ khác về.

Tree … Môi trường ấy thực sự sư phạm vậy hả chị?

P.S. … @Cú zà: Soi đểu nhá!
@Chi: uh. Hồi đó bọn chị đi học rất thoải mái. Ko học thêm. Không "chùa thầy". Không đánh nhau. Không chửi bậy trong trường... :)

Ba Cà… Anh đang đợi tiếp cái entry " Tới dọc trường ku".

Nanh mới!

Ghét cay ghét đắng nơi có tên là "bệnh viện", thế mà thời gian gần đây cứ phải lê la hết vào lại ra nơi ấy đến vài lần. Lúc thì khám sức khoẻ tổng thể (dù chả thấy mình bị làm sao), lúc thì kiểm tra cái lọ cái chai. Và gần nhất là đi để.... mài nanh. Số là từ cái vụ tớ liều - chết – ôm – bò năm xưa (có Miu hâm chứng kiến), một số tình yêu của tớ cứ trái gió trở trời là cũng lên cơn giở chứng hành hạ tớ. Hết đau lại buốt. Chịu đựng 4 năm trời, đến giờ mới mang ra xử lý.

Đã từng theo chân “đại ca” xông vào phòng xem mổ tim, mổ mắt, mổ đẻ chán chê rồi, nên cái vụ mài nanh này với tớ khá đơn giản. Chỉ có điều hơi ấm ức là không kịp ghi lại hình ảnh mấy cái nanh của tớ bị mài mòn vẹt đi, chỉ còn 1 mẩu tí tẹo dính trên lợi như răng bọn trẻ con mới nhú, chưa kể cái viền chỉ nha khoa đen thui trông gớm ghiếc. Mà cũng quên mất không xin lại mấy cái film XQuang chụp răng, biết đâu sau này già cả lại lôi ra ngắm nghía rồi khoe với lũ con cháu rằng, anh hùng ở đâu thì anh hùng, cấm có được nhằm đàn bò mà thẳng tiến.

Giờ thì nanh mới đẹp và đều rồi nhá. Đồng nghĩa với việc từ giờ cấm có được dùng mấy cái nanh đấy mà cắn, mà cấu xé, mà lên cơn ghiền rồi vớ cái gì cũng gặm nhá. Nói chung với mấy em là cứ phải dịu dàng thì mới thấy hết vẻ duyên dáng. Nhưng vẫn sợ, một lúc cao hứng đẹp giời nào đó, 1 trong số mấy cái nanh mới (tậu) hôm nay lên cơn phản chủ mà nhảy phắt ra thì tớ biết làm thế nào, hu hu
----------------------

Ba Cà… Hú hồn. Tưởng vô đóa khám thai chứ.

Saigo… hehehe, hom qua cau goi to ha, just back from FV hospital.Everything is ok now