Monday, October 23, 2006

Những người đàn ông đến từ cổ tích

333 magnify

Cổ tích kể rằng, chuyện ngày xửa ngày xưa… những chuyện chỉ dụ được còn nít ranh. Ngày nảy ngày nay có những chuyện bạn không tin nhưng đâu đó vẫn thấp thóang trong đời. Họ - những người đàn ông đến từ cổ tích – những người được nhắc đến dưới đây, sẽ tự họ thuyết phục bạn tin…

Từ thế giới cổ tích, người đàn ông đầu tiên bước ra và hóa thân vào một thằng bạn cùng lớp Đh. Cuối học kì đầu tiên chúng tôi đã có chuyến khảo cổ tại khu di chỉ Vườn Chuối. Lớp được phân công thành từng nhóm ở xen lẫn trong nhà dân. Làng quê eo óc, đèn trong nhà không đủ sáng thì đừng nói đến chuyện ngoài sân hay ngõ sáng đèn. Chuyến đi đó, chàng đang tình thương mến thương 1 bạn gái cùng lớp và ở cách nhà hắn ở 100m đường ngõ vòng vèo. Lúc biết chàng sợ bóng đêm, mấy đứa trong lớp rủ chàng qua chỗ bạn gái kia chơi, để rồi buổi tối trên đường về, khi thấy 1 bóng ma trắng tóat nhảy xổ ra đứng đầu ngõ, chàng chạy bán sống trở lại nhà cô bạn kia đang ở và ôm chầm lấy… cô bạn khác. Nhưng lũ con gái hồi đấy rõ là ác, chẳng những không giúp chàng, còn bày thêm trò dọa dẫm. Cũng một buổi tối, khi hàng từ nhà cô bạn kia trở về, những đốm sáng đỏ lừ di chuyển ở bụi cây bên ngõ về đã làm chàng hét lên hoảng hốt, bật khóc và khi bò về đến nhà, mặt chàng vẫn vương đầy nét hoảng hốt. Chưa hết. Vài ngày sau đó bọn nó lại hùa nhau nhốt chàng một mình trong nhà, cầu dao điện bị cúp từ phía ngoài, rồi những tiếng hú gọi tên chàng âm u… chàng sau một hồi gọi tên các bạn trong lớp đã chuyển thành hát, rồi hét… và 15’ sau khi cửa được mở, chàng hiện ra với những mảnh linh hồn vương vãi khắp nơi… Chao ôi… Chuyện về chàng trong suốt 4 năm học thì còn dài miên man, nhưng bấy nhiêu thôi đủ thấy chàng 100% bước ra từ cổ tích, bạn nhỉ.

Từ cổ tích, người đàn ông thứ 2 từ cổ tích bước ra là 1 người hơn tôi 10 tuổi, một người đã tâm nguyện “người ta chỉ một lần sống, nên phải sống sao cho đến khi mình không còn nữa thì vẫn có thể ngậm cười nơi chín suối….”; một người từng vay tiền hộ bạn rồi phải tự trả mà tình bạn thì mất; một người tin bạn đến nối mất cả cơ hội làm việc tốt nhưng vẫn tươi cười với người ta với lí luận “nếu họ biết anh đã biết chuyện họ làm với anh, họ sẽ phải tự hổ thẹn”; một người đàn ông đã ngoài 30 tuổi với tâm nguyện sẽ lo cho cô bạn học cũ (hoàn toàn không yêu) tìm được công việc ổn định, tìm được người thật lòng yêu thương, nếu không “trong bước đường cùng, anh sẽ là người tự nguyện cúi xuống đời chị cho dù anh không yêu…”. Sau này, ngoài 30 tuổi, còn độc thân, liệu tôi có gặp được thằng bạn học cũ nào như thế không nhỉ? Lớp cấp 3 có 3 thằng con trai, một thằng ngấp nghé từ giã tự do, hai thằng con lại cả năm chẳng gặp lấy được 1 lần. Hỡi ôi, niềm hi vọng của tôi…

Người đàn ông thứ ba đến từ cổ tích là một người từng vác cưa đứng trước cửa nhà cô bạn tôi khi nó chuẩn bị tôt nghiệp. Nó ko ở Hn nên thời gian học ĐH, nó ở cùng nhà bác tôi với tôi. Nó gặp chàng trong kì thực tập tốt nghiệp. Sau tuần thực tập đầu tiên, chàng gọi điện cho nó “Anh ước, anh được làm cái phone nhà em, để được em áp mà vào…”. Rồi chàng đến chơi, chàng ngồi rung đùi nói chuyện với phụ huynh và sau đó chàng thẽ thọt với con bạn tớ “Chỉ cần em đồng ý thôi, thì không lo gì việc làm dưới này. Anh sẽ lo cho em đầy đủ”. Ối cha mẹ ơi, nàng bạn tớ nghe đến đây là rung rinh lắm lắm, có người tự nguyện… cúi xuống đời mình thế cơ mà. Tuy nhiên, là con gái, cô bạn làm ra vẻ lung lắm, hẹn 10 ngày sau sẽ trả lời. Chưa hết hạn 10 ngày, chàng lại đến. Con bé trốn trên tầng, chàng ở dưới nhận được câu nhắn nhủ “Chị Hà em không có ở nhà”. Chàng gửi lại 1 phong chocolate, 1 cái bút và 1 cuốn tạp chí rồi về. Nhưng có vẻ chàng không tin rằng, lũ chúng tôi sẽ không chuyển lại cho nó những thứ chàng gửi gắm, nên về rồi chàng vẫn phone lại, điểm danh từng món đồ một… Nàng nghe mà cảm giác như mình bay trong không gian. Tình chưa kịp nhận lời đã vỡ tan giấc mộng về chàng, hỡi ôi…

Chàng thứ 4 từng có nickname mĩ miều “Sát thủ hoa hồng”. Chàng quyến rũ phái đẹp không phải bằng vẻ đẹp nam tính, lịch lãm mà bằng mùi hương tóat ra từ body chàng vốn được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng. Ước mơ vươn tới một ông sao của chàng không phải thành ông này bà kia, nhà này xe nọ mà là sưu tập cho đủ những loại nước hoa mà chàng thích. Tôi thề chẳng nói điêu, rằng thậm chí khi đi làm, trong cặp chàng thế nào cũng có hẳn một chai perfume mà ngày hôm đó chàng dùng. Lí do là để khi nào mùi nhạt bớt, chàng lại tự thưởng cho mình “một sương” và ngây ngất trong niềm hạnh phúc ấy. Ở bên chàng, bạn đừng nghĩ rằng sẽ tìm được một phong cách mạnh mẽ và manly kiểu như Romano hay những mùi đại loại thế. Gợi cảm và quyến rũ, chàng sẽ cho bạn biết thế nào là sự ngọt ngào của Dunhill Desire blue hay mát dịu của Be Delicious (for men)… Thế nào, bạn đã sẵn sàng chưa?

Người đàn ông thứ 5 đến từ thế giới cổ tích là một ông anh họ của tôi. Nếu chỉ là 1 người tâm lí, yêu quý và chiều chuộng các em, khéo léo đảm đang… thì có lẽ không bao giờ anh có cơ hội xuất hiện tại đây. Anh tớ - nhân viên của 1 công ty mà sản phẩm cho chị em của họ có Slogan “cho ngày mới luôn năng động” – 1 ngày đẹp trời đã dùng chính sản phẩm chỉ - dành – cho – chị - em đấy làm… lót giày. Sau 1 tuần, lão anh tớ lột ngay đôi lót giày đặc biệt kia, kèm đôi tất có số ngày tuổi ấp ôm đôi chân lão cũng ko kém, đưa lên mũi… ngửi. Ngoài ra, những chuyện kiểu như sau một chuyến công tác nào đó lão trở về, 1 ngày đẹp trời phone reo và 1 giọng em gái nào đó thỏ thẻ “Em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không” được phát ra loa oang oang cả nhà đã thành chuyện cơm bữa. Dĩ nhiên, sau mỗi cú phone như thế, lão lại bò lên chỗ chúng tôi lăn ra mà cười sằng sặc rằng “mịe cha con dở hơi, mình có biết nó là con đíu nào đâu” há há… Giờ thì lão đã cùm trước gông sau, và chắc chẳng em gái nào còn dám gọi cho lão như thế nữa. Đôi lúc anh em ngồi nói chuyện và nhắc lại những chuyện cũ, lại nghe lão thở dài “than ôi thời oanh liệt nay còn đâu”!!!

Cổ tích thứ 6 về đàn ông liên quan đến 1 phi vụ đòi tiền hộ… liên tỉnh. Chàng, mang danh anh bạn của một bà chị. Chàng ở HN còn nàng ở SG. Chàng nợ nàng một món tiền, đủ mua vé khức hồi chiều HN-SG và dè sẻn ăn chơi chừng 1 tuần. Chàng nợ, và chàng quên, chàng lờ lớ lơ, chàng ăn kem bơ và đội mũ phớt cho dù nàng năm lần bảy lượt telephone cho chàng. Ngó thấy số nàng or số từ SG, chàng mặc kệ chuông réo rắt, hoặc thảy máy cho một đứa dở hơi nào đó cạnh chàng nghe giúp. Nàng đổi sang nhờ con em ở HN – là tôi – đòi giúp. May được cái khi tôi (và bạn tôi gọi), lần nào chàng cũng nhấc máy. “Ừ, anh sẽ liên lạc trực tiếp với chị T”; “sang tuần sau anh sẽ gọi lại cho em nhé”; “Ừ, anh biết rồi, có đáng bao nhiêu đâu em”… Nói chung là với mỗi lần nhiệt tình bắt máy, chàng lại có một mớ lí do hết sức chính đáng cho việc trì hoãn trả nợ. Đến giờ, khi đã hoàn toàn tin rằng chàng đích thị là một người đến từ cổ tích, thì những lần gọi or SMS đòi – nợ - thuê của tôi và cô bạn dành cho chàng chỉ vì đôi khi chợt nhớ ra, muốn nhắc nhở âu yếm chàng. Còn nàng, chị tôi, cứ yên chí nhớn là mãi mãi ko còn cơ hội gặp chàng cũng như đồng tiền trong túi chàng chẳng bao giờ có chân để chạy về với nàng….

Người đàn ông thứ 7… Ôi, nếu bạn là tôi, bạn có còn đủ sức để nhớ lại những gì liên quan đến những người đàn ông như thế này, và viết tiếp hay không??? Phù phù…

----------------------

Onion… cổ tích thứ 8: đang định viết thì lại phải chạy, cảm xúc chạy theo luôn
Monday October 23, 2006 - 10:51am (ICT) Remove Comment

P.S. … Đằng nào cổ tích thứ 8 cũng chạy mất rồi, tốt nhất là anh chuẩn bị cảm xúc cho "những người đàn ông đến từ giấc mơ" đi :D
Monday October 23, 2006 - 10:55am (ICT) Remove Comment

Trang… Hihi, trên đời còn nhiều cổ tích lắm G ơi.
Sunday October 22, 2006 - 11:44pm (PET) Remove Comment

P.S. … uh, chính vì các anh xếp hàng dài quá làm tớ bối ko biết chọn ai là người tiếp theo nên đành xì tốp để tránh đổ máu đấy :D
Monday October 23, 2006 - 11:52am (ICT) Remove Comment

Tuyet… Ha ha... cậu ơi, sát thủ hoa hồng tớ biết là ai rồi, nhưng mờ cũng để tứ pround of him tẹo chứ cậu, hehe...:D ( lý do thì chắc cậu bít rùi nhờ) hehee..
Tuesday October 24, 2006 - 01:15pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Biết thì làm sao? Perfume là sự cảm nhận tinh tế mà cứ gặp tớ là gã gí sát mũi vào hít hà rồi hét tóang lên là anh nhận ra mùi này, anh nhận ra vị kia. Bsk! Đấy là còn nương tay chứ ko thì viết nhiều thứ cổ tích hơn nhiều he he
Tuesday October 24, 2006 - 01:28pm (ICT) Remove Comment

Chum tho` mat vao day, ko kheo lai thanh thu' 8
Wednesday October 25, 2006 - 12:21pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Ơ thế ko thích là thứ 8 à? Còn nhiều nơi chưa xuất hiện lắm, book trước đi rồi tớ xếp chỗ cho. Ok?
Wednesday October 25, 2006 - 01:58pm (ICT) Remove Comment

ngau Công nhận anh chàng đầu tiên hay.
Chàng thứ 5 cũng hay, tiếc là đã hy sinh.
Thursday October 26, 2006 - 03:33pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Chàng thứ 5 là anh tớ, mới hi sinh nên người vẫn còn... ấm :D
Chàng đầu tiên công nhận hay, mà lại còn free nữa chứ. Có nhắn nhe gì cho chàng ko?
Tuesday October 31, 2006 - 08:34am (ICT) Remove Comment

moony :D Nhỏ ơi hay lắm, viết tiếp đi nào!
Wednesday November 1, 2006 - 12:25pm (PST) Remove Comment

P.S. … uh, đang chọn lọc nguyên mẫu ngoài đời rồi mới viết nhỏ ạ. Vì toàn là người thật, việc thật mà. Lúc nào nhỏ rảnh, gọi ta trên YM nhé!
Thursday November 2, 2006 - 10:20am (ICT) Remove Comment

Viola =)) that kho than anh so 1 :P cac nang nha ta ac qua troi :))
em rat thich anh so 2 :) song nhu the, co ve khong hop voi xa hoi bay gio, co ve hoi ... "co tich!" nhung thuc ra nhung nguoi nhu the rat dang quy trong. giu duoc mot tam hon con trong sang, con "co tich" nhu the, con tot va nhiet thanh duoc den nhu the, vao thoi buoi nay, hoi co may ai?
em rat tin vao luat nhan qua. anh ay luon tam niem, co gang lam viec tot thi at se duoc hanh phuc chi a. hanh phuc tu nhung gi minh lam ma.
Thursday November 2, 2006 - 07:19am (EST) Remove Comment

P.S. … Với chàng số 1, thật ra bọn chị ko quá ác như thế, nếu như ban ngày nó ko quang quác cái mồm nào là nó ko sợ ma, nào là các bạn cứ trêu thoải mái. Đấy là chị còn không thèm kể chuyện đi hồi đó đi, giường nằm phải chen 3 đứa mà lúc nào nó cũng rúc vào đòi nằm giữa. Thế là có đêm bọn chị đổ đầy nước vào cái găng tay cao su, túm chặt lại rồi thò vào cổ nó, nó hét như bị chọc tiết đến mức bọn chị ở cách đó mấy nhà còn nghe thấy :))
Anh thứ 2 đúng là chị rất quý và bây giờ thật khó tìm được người như anh ấy. Ngày xưa bọn chị nói rất nhiều về cô bạn học kia. Hôm viết entry này có nhắc đến anh ấy là vì buổi tối hôm trước vừa ngồi lục lại đống thư cũ, đọc lại thư anh ấy viết 3 năm trước...
Cảm ơn LinhNga đã chia sẻ nhé ^_^
Friday November 3, 2006 - 08:44am (ICT) Remove Comment

Saturday, October 21, 2006

Những người đàn ông đến từ... truyền thuyết

327 magnify

Truyền thuyết thì mãi mãi là truyền thuyết. Tôi đã nghĩ như thế cho đến tận khi gặp họ - những người đàn ông mà cả trong mơ tôi cũng không bao giờ hình dung ra nổi. Lục tìm mãi trong trí nhớ, và nhờ sự giúp đỡ của cô bạn thân, thì tôi phát hiện ra rằng những người đàn ông đó chỉ có thể đến từ một nơi: Truyền thuyết.

Người đàn ông thứ nhất tối hôm qua nhắn tin “Ra đây uống trà nhân ngày 20.10”, thể tôi không nhớ chính xác vì tin nhắn đã được xóa ngay sau đó, nhưng nội dung thì cũng chỉ có thế. Lúc đó chúng tôi, 3 người, vừa đi ăn tối và đang lòng vòng tìm chỗ uống nước. Chẳng đứa nào nghĩ là sẽ uống trà, bởi vì trong đầu đứa nào cũng nghĩ đến sữa chua đánh đá. Thế nhưng vẫn trả lời “Nhưng có 3 người thì có được mời không?”. Tin nhắn rơi tõm vào khoảng không, không lắc cũng chẳng gật, mặc kệ chúng tôi ngồi vừa uống nước vừa ngó canh chừng tin nhắn. Nhưng nhờ không đi uống trà mà hôm qua đã mua được một quyển truyện mà tìm mãi đã tưởng là HN không còn cuốn nào.

Người đàn ông thứ 2 cũng liên quan đến tin nhắn, 1 người rất cũ. “Thay mặt một nửa thế giới, xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất, vui vẻ nhẩt, hạnh phúc nhất tới em nhân ngày 20-10”. Đọc xong mà suýt sặc. Thà không nhắn chứ ghét nhất mấy câu rập khuôn này. Nhưng đó không phải là lí do tôi nói anh ta đến từ truyền thuyết. Cách đây 1 năm, người này liên lạc lại với tôi và bày tỏ một số thứ lằng nhằng mang tên tình yêu. Phải nói là lúc đấy tôi đã suýt sặc vì xúc động đậy. Xúc động chứ khi mà anh ta nói rằng, 4 năm anh ấy đã chờ cho đến lúc tôi học xong, rồi chấp nhận cả việc 4 năm đó tôi từng có và từng chia tay bạn trai, rồi “vấn đề là phải biết kìm chế, biết lúc nào nên và ko nên… lẽ ra mình phải ở bên nhau từ 4 năm qua rồi…”. Đấy, nếu bạn là con gái, nếu bạn được nghe 1 người lặng lẽ đứng sau mình chứng kiến mọi chuyện xảy ra với mình trong suốt 4 năm rồi một ngày bảo yêu mình, ối giời ôi là xúc động nhá. Xong rồi ngày hôm sau chàng nhắn tin chíu chít, tối thì rủ đi ăn. Sang đến ngày thứ 2, tin nhắn vẫn chíu chít nhưng bảo ăn tối thì chàng bảo ko có xe, tôi thì lười qua đón. Thế là tan một mối tình chờ đợi 4 năm để lại tôi 1 sự hoang mang khôn tả vì không biết, 4 năm sau chàng có lại đến và nói những lời có cánh???

Người đàn ông thứ 3 trong serrie những người đàn ông đến từ truyền thuyết là 1 kẻ từ trên trời rơi xuống. Sở dĩ tôi nói như thế vì tự nhiên 1 ngày đẹp giời gã rơi bịch xuống trước mặt tôi, khoác chiếc áo Việt Kiều nửa mùa rõ đẹp. Gã nói bạn gã cho gã nick của tôi, rồi tôi thế này, thế kia. Sau 3 lần chat chit vớ vẩn và 1 cuộc gặp mặt nhố nhăng, nói đến câu thứ 3 thì lòi đuôi bạn gã là một kẻ chẳng biết gì về tôi ngoài cái tên và nick YM. Sau này tôi cứ băn khoă mãi, ko hiểu có phải vì bạn gã là 1 ông Tiến sĩ nghiên cứu xã hội học đã chân truyền tay truyền bí kíp cho gã không, mà gã diễn vai chàng khờ bị sét đánh như thật, gã làm như mỗi ngày ko nhìn thấy tôi là điên lên đến nơi. Có điều, gã học bí kíp mà không học diễn xuất nên diễn quá tệ, tệ hơn cả một diễn viên nghiệp dư. Tôi, mặc dù đã cố tử tế với gã mà không được, cuối cùng đành rất đau lòng mà bảo gã hãy tháo cái mặt nạ khốn nạn kia ra, vì vốn dĩ kịch là môn nghệ thuật chưa bao giờ tôi thích. Từ đó gã im bặt. Thằng bạn gã cũng im bặt. Nói chính xác thì cả hai đã bốc hơi nhanh như lúc xuất hiện, âu cũng là sự may mắn cho tôi ko phải cố nuốt miếng bánh mình chẳng hề thích.

Người đàn ông thứ 4 đến từ truyền thuyết là một người bạn. Chẳng hiểu vì lí do gì mà cứ vài ngày anh bạn này lại quay sang hỏi han chuyện chồng con; anh ta còn quan tâm đến mức nhắc tôi rằng, nếu thích ai đó thì cứ chủ động bày tỏ, đừng có ngại ngần vì mọi thứ giờ thoáng hơn nhiều rồi. Anh ta nói 1 lần, 2 lần… rồi đến lần thứ bao nhiêu tôi ko nhớ rõ, tôi mới hỏi lại anh ta xem có thật là nên bày tỏ tình cảm nếu tôi có lỡ thích một ai đó trước không. Và sau cái khẳng định chắc nịch kèm lời động viên hết sức nhiệt tình của anh, tôi đã lấy hết can đảm mà nói với anh rằng, người đàn ông tôi thích chính là anh. Tôi ngỡ rằng sau câu nói ấy, anh sẽ hét lên mà sung sướng, sẽ đáp trả lại tình cảm của tôi một cách cuồng nhiệt. Vâng, anh quả thực có cuồng nhiệt, nhưng là cuồng nhiệt chối từ. Tôi ngã lăn từ trên ghế xuống đất vì cười. Cả Staff quay lại ngó tôi như một kẻ điên. Anh còn khuyên tôi tìm người khác hợp hơn, anh sẽ coi như chúng tôi chưa từng nói gì, chúng tôi vẫn là bạn… Hỡi ôi… Thế là thôi, thế là ngậm ngùi yên chí lớn rằng cho dù trăm nghìn lần tôi mở lời trước, anh cũng chả bao giờ để mắt đến tôi. Có phải vì thế mà đến tận giờ này anh vẫn đang tránh không gặp lại tôi?

Tôi vốn dĩ rất ghét người nói mà không làm. Nhưng người đàn ông thứ 5 mà tôi nói đến sau đây – người đứng đầu 1 công ty đã là một người như thế. Khi tôi còn là nhân viên ở đó, và sau 1 thời gian làm việc, tự chính anh ta đã nói với tôi “tháng sau sẽ tăng lương cho em”. Và hơn nửa năm sau đó, cho đến khi tôi rời khỏi công ty, thì cái gọi là sẽ tăng lương vẫn là một thứ gì đó mong manh xa vời mà tôi ko bao giờ có thể chạm tới. Sẽ chẳng có gì quan trọng nếu không phải là tự anh ta nói, bởi vì tôi vốn không có ý đòi hỏi, mức lương so với công việc như thế là hợp lí và để đạt mức thu nhập cao hơn thì chắc tôi sẽ ko ngồi ở đó. Chuyện đã là quá khứ, nhắc lại chỉ đề mà nhắc, chỉ để mà nhớ anh cũng giống như 1 người đến từ truyền thuyết và mang tên THẤT VỌNG.

Người đàn ông thứ 6 cũng là 1 người bạn – hắn từng là thầy giáo của tôi, huấn luyện viên thể thao cho tôi, xe ôm của tôi cũng là hắn, bạn la cà café cũng là hắn, tư vấn tâm lí cũng là hắn, chăm sóc khi ốm cũng là hắn… Thế mà bảo hắn yêu tôi thì hắn cứ giãy này lên. Thắc mắc thì hắn bảo “Có nhiều cái khó nắm bắt lắm, phải lâu dài mới hiểu”. Đến giờ ngộ ra được chút ít, hỏi hắn thì hắn nhăn răng cười “giờ bất cbn lực rôi còn đâu”. Nói ngắn gọn, hắn vẫn là xe ôm, vẫn là bạn, vẫn lắng nghe mọi buồn vui… của tôi, nhưng nhất quyết cự tuyệt cái gọi là tình yêu của tôi hí hí thế thì tôi nguyền rủa, à không, cầu mong hắn sẽ gặp 1 con ma ha ha…

Người đàn ông thứ 7…

Người đàn ông thứ 8…

Khiếp, ngồi kể ra đây cứ như ôn nghèo kể khổ. Thật ra tôi ko có ý định đánh thức truyền thuyết, nhưng tại vì những người đàn ông này dù đến từ truyền thuyết nhưng lại cứ luẩn quẩn đâu đó quanh tôi, và có thể cả bạn nữa. Cho nên thì đành mượn mấy lời nhăng nhít mà ghi vội vào đây, để sau này đọc lại biết là đã có những người đàn ông như thế, những người đàn ông đến từ truyền thuyết mà trong mơ tôi cũng không thể hình dung ra được…

-----------------------

ngau May, đíu có mình trong này :-D
Saturday October 21, 2006 - 10:37am (ICT) Remove Comment

Bullf… Đi tìm được 1 người đến từ truyền thuyết khó lắm, dù là boy or girl. Thôi tký tiếp tục chơi với bạn miu ế đi và chờ đợi, bao giờ tký bằng tuổi sếp bây giờ sẽ tìm được 1 chàng, yên tâm.
Saturday October 21, 2006 - 10:43am (ICT) Remove Comment

P.S. … @Ngau: Yên tâm đi, riêng về Ngâu - đại - gái - gia, tớ đang ấp ủ để dành cho một thứ khác hoành tráng hơn nhiều
@Bullfrog: Sếp gì mà dã man, suốt ngày trù ẻo tký ế. Sếp nói thêm câu nữa người ta tưởng sếp là Mr.Sếp trên bài viết kia bây giờ đấy :P
Saturday October 21, 2006 - 10:46am (ICT) Remove Comment

♥Buồn… Vãi, đọc blog mà giật hết cả mình.
Anh em thanh niên đọc chưa? Đùa với thằng liều chứ ai đi đùa với gái bao giờ =))
Saturday October 1, 2006 - 02:03am (EDT) Remove Comment

P.S. … Hí hí, em đồ là một cơ số các tình yêu khác cũng nảy tưng tưng theo anh BCT đấy. Danh sách vẫn chưa hết, nhưng dài quá nên để dành sang part2 :D
Saturday October 21, 2006 - 04:11pm (ICT) Remove Comment

snowb… Gừng ơi, có phải Bullfrog là cái anh gì mà ấy hay kể là sếp của ấy không? Anh ấy biết bạn Miu à?
Em nghe kể rằng anh là một tràng chai đẹp giai, cao ráo, vui tính, có tài kiếm tiền, những đức tính đủ để anh có thể vênh mặt ngồi chờ đón những cô gái lũ lượt đến ngã vào vòng tay mình. Thế nhưng bất chấp những lợi thế ngời ngời của mình, anh lại thể hiện một bản chất mẫu mực, không đi chơi, đàn đúm, tán tỉnh, ngày đêm cặm cụi còng lưng làm việc. Bất chấp những tính cách mẫu mực có thể khiến những cô gái không chinh phục được anh xì xào rằng anh có vấn đề về tâm lý, anh đã chứng minh mình là một người đàn ông đích thực bằng việc cho thiên hạ biết ta đã và đang có người yêu (là phụ nữ). Và bất chấp việc anh vẫn luôn nói rằng bạn gái anh rất ghen, anh vẫn thu hút được sự chú ý của những cô gái không chỉ ở gần, mà còn ở xa chưa từng bao giờ gặp mặt, chỉ qua vài câu chat khéo léo, vài lời ngụ ý hoàn toàn nghiêm chỉnh không chút ám mờ, vài bức ảnh chụp bán thân (trên) không hề sexy. Đó là lý do để anh được hàng triệu phụ nữ Việt Nam tin và yêu, dù cho anh có gọi người ta là xấu, là hư, là ế.
Sao anh ấy lại không được cho và người đàn ông trong truyền thuyết của ấy hả Gừng?
Saturday October 21, 2006 - 04:14pm (ICT) Remove Comment

P.S. … UI, đúng anh Bullfrog là sếp vô cùng đáng iu của tớ đấy. Phải nói là tớ thần tượng anh í lắm lắm, thần tượng vô cùng...
Cái này gọi là "của để dành" bạn thân mến ạ. Nhờ ấy nhắn với bạn Miu là trong Part2 của "Những người đàn ông đến từ truyền thuyết" sẽ có sự xuất hiện của anh í. À mà ko, sếp tớ thì phải xếp vào "Những người đàn ông trong mơ" chứ. Khi đó, tớ xin phép quote lại đoạn bạn vừa viết ở trên nhé :D
Saturday October 21, 2006 - 04:21pm (ICT) Remove Comment

Bullf… Hic, Snowbell là bạn nào, post bài dã man thật đấy, tớ buồn mất 3 ngày! :( Tký mà cho sếp vào bài viết là sếp cạch từ giờ ko chơi nữa! :p
Sunday October 22, 2006 - 03:51pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Sếp ui, đừng buồn. Tký thấy bạn Snowbell chỉ viết toàn sự thật thôi mà, có tí ti mắm muối nào đâu mà sếp bảo bạn í dã man?
Sếp cũng đừng nghỉ chơi với tký nhá. Vì tký hứa chỉ quote lại bài của bạn Snowbell thôi, ko nêm nếm thêm gia vị đâu. Sếp yên tâm nhá!
Monday October 23, 2006 - 08:42am (ICT) Remove Comment

snowb… Chết thật chết thật. Hôm thứ 7 em buồn buồn uống rượu vào trong phút giây không suy nghĩ đã post lên cái comment dài lượt thượt thế kia. Vì không phải blog của em nên em không thể xóa hay sửa, mà đề nghị được xóa hay sửa thì bạn Trà Giang lại không chịu hợp tác. Em biết bài viết này thực ra không tốt, nghe giọng thì vừa chua ngoa vừa cay cú lại vừa thổi phồng sự thật. Thực ra đó không phải là con người thật của em mà chỉ là con người vớ vẩn khi rượu vào lời ra. Thôi anh đừng chấp em nó mà tội nghiệp, đừng ghét em nó mà đáng thương. Hãy coi như một lời nói không đáng nghe của một cô gái đang tuyệt vọng trong tình cảm anh nhé. Cám ơn anh rất nhiều!!!
Monday October 23, 2006 - 09:37am (ICT) Remove Comment


Friday, October 20, 2006

Kinh hoàng spam trên Blog

333 magnify

Bắt đầu bằng một câu hỏi han, xin xỏ “1 chén trà Gừng” của bạn Trung Kiên, đến nay thì cái đoạn đối thơ bốp – chát qua comment trên Blog của Ki.en và tớ nếu copy ra word thì cũng 80 trang có lẻ rồi, mà thời gian thì ước độ chưa đến 2 tháng. Kinh hoàng!

Mà cái sự gặp gỡ giữa tớ với Ki.en cũng rất tình cờ. Lần thứ nhất là Ki.en nhìn thấy tớ vào 1 ngày đầu năm 2006, khi tớ lang thang café vỉa hè Nguyễn Du cùng 2 cô bạn. Lần thứ 2 là sau đó mấy ngày, tại 1 buổi gặp mặt đầu xuân của một diễn đàn. Lúc đó Ki.en mới hỏi, tớ có phải là người ngồi ở café Nguyễn Du hôm đó. Uhm… suy ra là các bác giai ngồi café rất hay ngó nghiêng lung tung nhá, vì hôm đấy ngồi ở Nguyễn Du cũng lâu, mà tớ chả thấy ai đang nhìn mình cả.

Lần gặp thứ 2 (mà thực ra là thứ nhất ấy) cũng chỉ là hỏi han vài câu, và 1 số đt để liên lạc…. Cho đến 1 ngày không hiểu làm cách nào mà Ki.en có được link tới Blog của tớ. Thơ bắt đầu được sản xuất hàng loạt từ đó.

Đến trung thu vừa rồi, đi ăn cùng công ty. Trong lúc mọi người cặm cụi ăn – uống – chúc tụng thì tớ lại tiếp tục buôn thơ. Nhưng lần này người khởi xướng là tớ

Kiên ơi tớ uống say rồi
Hẹn ngày mai sẽ đáp lời thơ Kiên

(Viết thế này là vì, hôm đó mọi người trong công ty có kế hoạch ăn xong sẽ đi hát hò và nghỉ buổi chiều luôn)
Và ngay lập tức, Kiên đã trả lời

Gái say là gái ngoan hiền
Ta vào Blog thơ điên một mình

Gừng
Lời Kiên chan chứa bao tình
Xin Kiên chớ có 1 mình ham vui
Tớ nói là nói thế thôi
Chứ yêu thì cả một đời còn yêu

Kiên
Ơ hay đang túng tiền tiêu
Tính chơi tin nhắn, sao liều thế em?

Gừng
Tại vì tớ nhớ Ki_en
Lúc say mới thấy mình thèm tình yêu.

Kiên
Ơ hay say quá hóa liều
Say sưa như thế ai chiều được ai.

Gừng
Em say em mới dám liều
Em say anh có dám chiều em không?

Kiên
Chiều em, em có nhận không
Anh chiều theo kiểu của chồng em cơ!!!

Gừng
Chồng em chỉ có trong mơ
Chúng mình là thật, anh giờ tính sao?

Kiên
Khi say em ngỡ chiêm bao.
Nhìn anh lại tưởng thằng nào hả em?

Chuyện qua cũng lâu lâu rồi, hôm nay mới dám vác ra đây hỏi cả nhà. Bây giờ Kiên hỏi 2 câu, trả lời thế nào
(1)
Chiều em, em có nhận không? – Nhận hay không nhỉ?
(2)
Nhìn anh lại tưởng thằng nào hả em? – Và tưởng tượng Kiên là “thằng” nào là hợp lý nhất?

------------------------

ki_en Nàng, quen nhau cũng đã được khoảng 9 tháng lẻ mấy ngày rồi nàng nhỉ, vậy mà hôm nay mới thấy cái "Kinh..." của nàng, vào đọc. Theo Ki_en thì nàng nên để chế chộ thăm dò độc giả (Poll Question) ấy. Rồi thống kê xem có bao nhiêu người chọn những đáp án nào. Mà theo Ki_en thì nàng nên chọn giải pháp bổ củi, nghĩa là gật đầu như bổ củi ấy... :p
Saturday October 21, 2006 - 12:47pm (ICT) Remove Comment

P.S. … ơ, thế hoá ra chàng là Tiều phu à? Thảo nào đốn giỏi thế. Công nhận. Mà ngoài cái "Kinh..." kia ra, chàng còn muốn thấy gì nữa không???
Cái poll ấy khó đo độ chính xác lắm, nên cứ để thế, ai có ý kiến gì thì comment trực tiếp luôn. Không ai hó hé gì thì chuyện mình mình biết, chàng nhở
Saturday October 21, 2006 - 04:16pm (ICT) Remove Comment

ki_en Có chứ: Kinh tế, kinh phí chẳng hạn... :p
Monday October 23, 2006 - 12:05pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Cụ thể hơn đê
Monday October 23, 2006 - 12:27pm (ICT) Remove Comment

ki_en Hôm nay ko thấy viết về "Kinh..." nữa. Hay làthấy hết Kinh... rồi à?? :p
Tuesday October 24, 2006 - 12:07pm (ICT) Remove Comment

P.S. … còn, nhưng dài quá (dân gian gọi là "rong"). Dừng lại thở lấy hơi đã :-J
Tuesday October 24, 2006 - 01:13pm (ICT) Remove Comment

KingK… Ôi bó tay
Nể thật ^^

P.S. … @KingKong: Hì. Spam mà!
Tuesday October 24, 2006 - 01:53pm (ICT) Remove Comment

Linh … :D kinh nhờ, khg ngờ cơ đấy :P
Monday November 6, 2006 - 02:18pm (EET) Remove Comment

P.S. … ơ hay, giờ mới thấy "Kinh" à? kể cũng là muộn, nhỉ!!!
Tuesday November 7, 2006 - 08:29am (ICT) Remove Comment

ki_en Dạo này hình như mãn hẳn rồi nhể :)
Sunday July 8, 2007 - 11:13pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Tạm thời bị trì hoãn vì chuyện ấy, mãn là mãn thế nào???
Monday July 9, 2007 - 12:10pm (ICT) Remove Comment

Thursday, October 19, 2006

Chuyện cũ chép lại

Ngồi đọc lại nhật ký chung những ngày đi học của cả nhóm, thấy buồn cười vì những nhí nhố trẻ con ngày xưa. Ừ mà ngày xưa thật, 4 năm rồi. 4 năm trước có đứa giờ là cán bộ khoa Lịch sử trường KHXH&NV đã ngồi mà than thở và viết thế này

“Cá vứt trên bờ cũng chỉ ngáp như mình là cùng. Thầy hỏi hết cái này đến cái kia. Thầy nói thức hệ TW bắt đầu mất uy tín… lăng nhăng. Ai cần những thứ đó, đấy không phải là những bài học kinh nghiệm quý báu để mình phải nhìn lại. Mình đang lao lên phía trước cơ mà, hà hà… bảo vệ khỏi sự nô dịch, chẳng biết là của cái gì nữa
“Chỉ còn là vấn đề thời gian…. Sau… những chuyến đi, tài năng vào bậc nhất của triều đình, đem về tường trình” (Phần này là ghi bài rồi). 21/06/1864, mình chưa chào đời, tất nhiên, Và thầy cũng vậy. Thế tạo sao thầy lại biết nhỉ? Thầy ơi, thầy giỏi quá, thật đấy thầy ạ, em không nói dối đâu.
Thầy có nghĩ rằng, cứ nói những chuyện quá khứ như vậy thì sẽ làm bngười xưa không thích không ạ? Hãy để quá khứ ngủ yên, thầy hứa với em thầy nhé. Để thực hiện lời hưá, em sẽ quên trước thầy và thầy chỉ việc làm theo thôi.
A mà thầy vừa nói Trương Địnhh là con của Trương Quyền, bây giờ mới biết đấy. Giá mà ông ấy còn sống thì ông ấy sẽ nói rất nhiều điều. Tâm lý bất mãn, và ta, ta cũng đang có tâm lý đó đó…
Không bỏ ra khỏi lớp thì cũng không chịu nổi. Nói chung là ở lớp có những gương mặt chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi. Thế đấy. Ra ngoài dễ thở hơn nhiều, ít ra còn có không khí chứ trong này chỉ có nghe giảng triền miên…”

Có bao giờ nó nghĩ rằng, đến một ngày nào đó, khi nó đứng trên bục giảng thì ở phía dưới, SV của nó cũng viết những dòng tương tự như thế này, như nó đã viết cách đây 4 năm không nhỉ???

1 đứa khác giờ là chủ một shop thời trang, người đã cho mình và bạn Trang xinh đẹp mặc demo mấy mẫu váy mới, 4 năm trước cũng cằn nhằn “Không còn gì hay ho hơn trong lớp để cười nữa rồi. Thầy cứ như là diễn viên hài kịch trên bục giảng í. Lúc đầu thấy vui vui vì thầy giống bố mình vì có ria và toc xoăn, nhưng nhìn kĩ thì chả thấy giống. Thầy dạy nhạt quá.
Hình như mình phát hiện ra một điều là mấy thầy dạy mình năm nay đều sính ngoại ngữ. Lúc nào cũng xì xồ… Đúng là cái gì không biết thì càng cố thể hiện, thành quy luật chung rồi!!!”.

Đấy, mồm kêu chán học, nhưng giờ nàng lại sắp sửa tung tăng sách vở đến trường để trở thành thạc sĩ trong lĩnh vực nghiên cứu lịch sử. Ôi giời ôi, chóang!

1 thạc sĩ tương lai kiêm CTV của TTXVN nữa là nàng Thùy Anh, tác giả của những “Lâu lắm rồi tớ chẳng viết lách gì cả. Châc, tớ muốn nói thật với bọn ấy 1 điều tâm huyết, tận sâu trong đáy lòng là tớ… buồn ngủ. Mà dạo này tớ thấy tình hình lớp có vẻ ổn định, tinh thần dân chủ được bộc lộ rõ ràng khi thầy giáo vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài còn Sinh viên cũng thao thao nói chuyện. Tuyệt! Đây đúng là lớp học kiểu mới.
Giang đang viết thư thì phải. Thúy với Trang đang đọc báo, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Khanh thì đang gục đầu vào Ngọc tâm sự thì phải, như Pêđê í, ghê quá.

À, hôm nay đi đường mình cũng mặc kệ không kính, không bịt mặt. Kệ cho nắng bụi quật vào mặt. Cũng thấy hay hay nhưng điều này chắc cũng chỉ duy trì được nốt đến ngày hôm nay nữa thôi. Lúc đi xe đuổi theo Giang và Trang thì không phải là mình đang điều khiển xe máy nữa, lúc đấy cảm giác như mình đã tách ra khỏi tiếng xe máy ồn ào, bụi đường, tách ra khỏi đống người qua lại… một lúc sau lại quay sang Trang cười khềnh khệch… ôi trời…”

1 cán bộ của bảo tàng Dân tộc học (hay là Việt Nam học ấy nhỉ) và là thạc sĩ tương lai thứ 4 trong số 5 đứa; cũng là thằng con trai duy nhất thì viết “Vẫn một mình trong lớp vì mọi người đã đi hết cả rồi. Hôm nao cũng vậy. Có lẽ việc học buổi chiều không thể làm ai hứng thú nổi. Nhưng mọi người cũng đừng bỏ đi như vậy làm gì (ý nói bè lũ 4 tên bọn mình đây mà hik hik)…”
Và rồi nó lại nhí nhố một cách nhiệt tình và chăm chỉ khi viết:
-
Bạn gì lớp trưởng rất xinh
-
Bạn gì lớp phó học tập lại càng xinh
-
Bạn gì ngồi bên phải lớp phó càng xinh xinh
-
Bạn gì ở BCH càng xinh càng càng
-
Bạn gì Tú tú… (chả lẽ lại viết là xinh càng càng xinh????)
-
Kí tên: bí thở - Người viết những lời có cánh.
Có lúc bị ức chế, nó than thở “một mình ở bên bờ đại dương phải chống lại cả một vcái chợ, mà đúng là cả một cái siêu thị. Có lẽ mình phải tẩm bổ thêm….”

Liệu đấy có phải là nguyên nhân cơn giận dữ của Trang
“Giận dữ gửi thằng KMD (hu hu nó viết 1 kiểu, sau này mình mới hiểu)

Tao cảm thấy really sai lầm khi làm friend với mày, rất chi là sai lầm. Tuy nhiên, do tao hiền lành nên là lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa. Không còn đủ từ ngữ để diễn tả về mối quan hệ hiện nay giữa tao và mày nói riêng hay giữa mày và bọn tao nói chung. Cứ như thế này mãi thì có thể đi đến chỗ the end…”

Giờ nghĩ lại, 4 năm trước nó viết nó “really sai lầm khi làm bạn với KMD” là đúng rồi hi hi, lại nhớ câu nói của Tú
“Khanh nhìn Trang rất tình
Chị em nó đến kinh”

Oa… Oa… Oa…

Nhìn lại 5 đứa, giờ 4 đứa ngấp nghé thành thạc sĩ, mỗi mình mình chẳng thành cái gì cả, vẫn y nguyên như ngày rời giảng đường đại học hu hu Nhưng nói chung dù tay mình dài nhưng đường học lại rất ngắn, hay nói cách khác là sự học cũng chỉ đến thế mà thôi. Tốt nghiệp được ĐH là tốt lắm rồi. Nghĩ lại câu nói của bác mình ngày xưa “mày cứ học thôi chứ ngành của mày thì chả làm được cái gì cho đời đâu….”. Hồi đấy nghe xong thì quả thật cũng hơi hoang mang tí ti, nhưng cũng chả nghĩ, chả hình dung ra một Trà Giang như bây giờ ^_^

----------------------

Hai Anh Ố là la, một Trà Giang hâm hấp, phổi bò. Hê hê hê, như một số người quảng cáo thì là hắn biết cách chăm sóc người ta nữa đấy =)) Ối mẹ ôi con sắp chết vì cười rồi =))
Thursday October 19, 2006 - 09:42am (ICT) Remove Comment

P.S. … Này này, ở cái đoạn trên không có câu nào viết về tôi đâu nhá. Đã bảo "chuyện cũ soạn lại", 4 năm rồi hí hí sắp ngồi rung đùi viết hồi kí được rồi.
Mà đứa nào quảng cáo thế hử. Vớ vỉn, toàn quảng cáo đúng thế à?
Thursday October 19, 2006 - 10:03am (ICT) Remove Comment

ZOS Tao đây. Cuộc đời đúng là buồn cười thât. Nhiều năm trôi qua, cũng có quá nhiều chuyện xảy ra với mấy đứa... yêu nhau, bỏ nhau, tiền bạc, giận dỗi, học hành. chán nản, đủ các thứ trên đời. Nhưng rồi cũng vẫn là bạn nhau thôi.
Nhưng mà tao nghĩ Thạc sĩ hay không thạc sĩ thì có gì quan trọng đâu, vốn sống ở đời thì Có ...Ạc ...ĩ, ...iến ...ĩ, ...áo ...ư. cũng chẳng nắm bắt hết được. Ra trường, cái bằng đứa thì màu đỏ chói, đứa thì màu thâm thâm (như tiết gà luộc). Nhưng chẳng có có đếch gì quan trọng đâu.
Cái quan trọng nhất là trên đời này chẳng có gì quan trọng cả. (Câu này nghe lỏm ở đâu đó).
Thế nên cứ sống và đi, đến lúc nào không sống nổi thì sang thế giới khác mà sống.
(Thông cảm đang bức xúc nên Còm men hơi dài).
Thursday October 19, 2006 - 10:13am (ICT) Remove Comment

P.S. … Ờ thì tao cũng có nói gì về việc quan trọng hay không quan trọng đâu? Chỉ là đặt một số thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cạnh nhau và làm một phép so sánh nhỏ thôi mà. Đúng là trên đời này chẳng có gì quan trọng cả...
Êu êu, nhưng sáng nay mát mẻ mà lại bức xúc gì thế? Không phải là từ cái đoạn "thằng KMD" đấy chứ? Hì... đọc lại vui phết. Cả nhật ký hồi đi khảo cổ nữa, vụ cái ông xương (động vật) mấy trăm năm tuổi của thầy chúng nó vác đi đánh nhau... Giờ thì tao chả còn cơ hội đi như thế nữa rồi...
Thursday October 19, 2006 - 10:21am (ICT) Remove Comment

Bé nhà ai mà xinh thế nhỉ?

Medias
Cứ nhìn đôi bàn chân hồng hồng bé xíu xiu này là lại muốn cắn cho một cái thôi. Yêu lắm cơ. Chủ nhân của đôi chân ấy là một cô bé vừa tròn 1 tháng 08 ngày tuổi với cái tên “Ngò” thật yêu. Bé xíu xiu vậy thôi nhưng Ngò đã biết tròn xoe miệng “hóng hớt” từ khi đầy tháng nhé. Đây này… Thế giới có bao nhiêu điều mới lạ đang chờ bé ở phía trước mà
Medias.
Sinh cùng tháng cùng ngày với bé Ngò là bạn Bill nhà mẹ Bive nhé. Mẹ Bive gọi bé là Bill với mơ ước sau này bé sẽ giỏi như Bill Clinton và giàu như Bill Gate đấy. Hình này mẹ Bive của Bill chụp không đẹp lắm, nhưng Bill có vẻ hiền ngoan hơn bé Ngò hi hi Medias.
Lớn hơn Bill và Ngò một chút là em bé nhà anh Thái nhé. Ảnh này bố Thái chụp cho con lúc được 3 tháng 19 ngày. Lớn hơn một chút nên con gái biết hóng chuyện nhiều rồi, tay chân khua loạn xạ này ^O^.
Medias.
Còn đây là em Chíp Apu nhà mẹ Thương này. Hơn 6 tháng, Chíp đã biết ngồi và chơi một mình nhé. Nhìn cái miệng toét ra cười, yêu quá đi. Không biết sau này Chip lớn lên, VTV còn chương trình thi kiến thức cho HS cấp 3 để Chíp đi thi như Mẹ Thương ngày trước không?
Medias.
Sau em Chíp là bạn Kiến nhà mẹ Khánh Hà nhé. Ui, Kiến lúc này mới được 6 tháng mà đã biết lè lưỡi làm xấu rồi này. Bây giờ Kiến hơn hai tuổi rồi, ngày càng yêu. Của để dành của mẹ Khánh Hà cơ mà ^O^
Medias.
Khi nào lớn, em Cún nhà bố Tường chắc không nhận ra cái ảnh bé xíu xiu nằm với mẹ thế này đâu nhỉ. Hai mẹ con như hai con tôm cong cong ấy, tiếc là ảnh chụp bằng mobile nên hơi mờ.
Medias.
Lớn hơn, cún xinh như thế này này. Vì cún được thừa hưởng đôi mắt nai của bố và nước da trắng hồng của mẹ mà. Có ai xí phần làm thông gia với nhà cún không nhỉ?Medias.
Và “em bé” cuối cùng có mặt ở đây hôm nay, có bạn nào nhận ra đó là bé nào không? Đôi mắt mở to, khuôn mặt bụ bẫm kháu khỉnh yêu đến là yêu. Chỉ muốn cắn cho một cái thật đau thôi. Có điều là bây giờ “em” này lớn rồi, ở quê là có em bé khác gọi là Mẹ rồi ấy chỉ. Nhưng là nếu ở quê thôi nhé, chứ hiện nay “em bé” này vẫn đang free cả nhà ạ. Ai đăng kí không nàooooooooooo
Medias.
Nhìn các bé yêu quá đi mất hik hik... Chúc các bé luôn luôn khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn, thông minh, xinh đẹp và mãi mãi đáng yêu như thế. (tình hình là lại thấy thèm có baby rồi :D)

------------------

♥Buồn Kết mỗi câu cuối,
Giang còn lưu số điện thoại của anh không? =))
Thursday October 19, 2006 - 04:37am (EDT) Remove Comment

P.S. … há há há còn, nếu như anh chưa đổi số. Nếu anh đổi rồi mà không báo em biết thì không phải lỗi của em. Nhá!
Ơ, mà đáng lẽ là anh phải giữ số của em chứ, sao giờ lại hỏi em còn lưu số anh không???
Thursday October 19, 2006 - 03:42pm (ICT) Remove Comment

Tuyet… Hà hà, bé cuối tớ nhận ra đó, bi giờ trông cũng xinh đó Gừng nhỉ? hehee... :D
Thursday October 19, 2006 - 05:04pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Xinh chứ xinh chứ. Mỗi tội ứ bụ bẫm như lúc bé, vì cái tội ám ảnh sợ mình béo he he
Thursday October 19, 2006 - 05:08pm (ICT) Remove Comment

snowb… Quá xinh ấy chứ, trời ơi sao bé ấy xinh thế nhỉ, yêu quá đi mất
Thursday October 19, 2006 - 05:19pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Công nhận xinh
Công nhận yêu
Và công nhận là điêu
Nhỉ bạ Miu nhỉ he he
Thursday October 19, 2006 - 05:35pm (ICT) Remove Comment

N317386 Chi suu tap mot dong anh? em be cac blog day a? YEU QUA DI MAT! :X :X :X Em cung nhin la thich co BABY! :((
Thursday October 19, 2006 - 05:55am (MDT) Remove Comment

Onion… đặt tên cho entry này là "nhà trẻ Trà Giang xin kính chào quí phụ huynh", bố mẹ các bé cứ yên tâm gửi trẻ ở đây, sẽ được cho ăn (bú), sẽ được dạy làm thơ, thỉng thoảng được dắt đi chơi và đặc biệt cô giáo rất xinh với những ngón tay rất dài (tuy nhiên trán hơi bị dô).
nhìn cái đám này trông sướng mắt thật, nhưng anh thích nhất Chíp nhà mẹ Thương có đôi mắt xếch rất cá tính, thích thứ nhì là cái đứa cuối cùng (xin không bình loạn tại đây)
Thursday October 19, 2006 - 08:58pm (ICT) Remove Comment

Hai Anh Giời ạ! Nói toẹt ra là đang muốn lấy chồng cùng cực đê. Dưng mà kiếm đâu ra chú rể bây giờ nhỉ? Mình là mình thấy lo lắm. Lo quá thể thôi :))
Thursday October 19, 2006 - 09:23pm (ICT) Remove Comment

P.S. … @Nam: Chỉ duy nhất 2 pix đầu tiên của bé Ngò là chị đã xin phép cả nhà bé để bế bé qua bên này chơi với các anh chị và các bạn. Các bé còn lại là con của bạn bè chị (hè hè trừ "bé" cuối cùng nhá, ko có trên Blog đâu nhóc.
@Hotdog: hì hì cảm ơn bố bé Ngò đã tin tưởng cô nuôi dạy hổ TG nhé. Mai mốt Bố có cho bé Ngò đến lớp học của cô TG không ạ? Em Chíp giống bố đấy bố bé Ngò ạ, bố mẹ Chíp chưa lên kế hoạch có Chíp nhưng bất ngờ có giờ thì cả nhà ai cũng mê.
@Anhbdh: Khồng, chồng gì. Con khác, chồng khác nhá. Lấy chồng ko con thì vứt, chứ không cần chồng mà vẫn có con thì... he he he Ờ, mà lo thì phải làm cái gì đi chứ. Ngồi lo hão thế à :P
Friday October 20, 2006 - 08:45am (ICT) Remove Comment

Hai Anh Chịu không làm gì được. Bất lực rồi :(
Friday October 20, 2006 - 10:21am (ICT) Remove Comment

P.S. … @Anhbdh: Chết dở!!!
Friday October 20, 2006 - 11:15am (ICT) Remove Comment

Giáo … Cái ảnh cuối, con bé đấy trán dô thế không biết. ha ha....
Friday October 20, 2006 - 07:47pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Hờ hờ, dô gần bằng em, nên có người nhầm là em rồi đấy hu hu
Saturday October 21, 2006 - 08:45am (ICT) Remove Comment

F.Y.M™ Ơ, sao lại có cả ảnh cháu Ngô cháu Bắp ở trên thế hả Bạn Gừng ơi ?????
Friday November 17, 2006 - 10:04am (ICT) Remove Comment

P.S. … Ngô bắp nào ở đây hả F.Y.M?
Friday November 17, 2006 - 10:40am (ICT) Remove Comment


Tuesday, October 17, 2006

Nói nhảm?!!!

333 magnify

Thi thoảng đâu đó trong đời, có bao giờ bạn thấy rằng cuộc đời thật lạ. Là bởi vì nó đầy những thi vị không báo trước. Mà cũng chẳng cần phải nhìn ra cuộc đời rộng lớn xung quanh, chỉ với chính mình thôi, bạn có bao giờ cũng nghĩ rằng mình thật lạ?

Những ngón tay rất dài. Tớ cá là con gái rất ít tay bạn nào có ngón tay dài hơn ngón tay tớ. Các bạn trai thì số người có ngón tay dài hơn ngón tay tớ chắc đếm trên đầu ngón tay (phù, đấy là tính những người tớ đã gặp thôi nhé!!!). Có người bảo, tay thế mà không học đàn thì phí. Cơ khổ, có người bảo tớ “mù” nghệ thuật thì đàn với hát được gì hả trời? Cũng có đứa bảo, tay đấy sau này mà… tát chồng tát con thì cứ gọi là… Ơ hay! Thứ nhất tớ chưa có chồng. Thứ hai là tớ cũng đâu có thuộc loại “vũ thê” đến thế nhỉ? mà con chưa kể là tớ thuận tay trái, toàn bị bảo là "tay chiêu đập niêu không vỡ" thôi :-(

Những đường chỉ tay độc lập. Nhiều người nói rằng như thế nghĩa là tớ là người độc lập từ nhỏ, và không dựa dẫm vào ai. Ôi giời, lúc dở dở ương thì thấy hay và tự hào ra phết. Nhưng rồi có lúc chán và ý nghĩ đầu tiên khi đó là mình đang cần dựa dẫm vào một ai đấy, một nơi nào đấy. Nhưng mọi người thì cứ quen với hình ảnh tớ - cóc – cần – ai kia mất rồi nên chẳng biết phải làm thế nào! Thì thôi vậy,. Có cần gì nhiêu đâu? Như ai đó nói rằng “cứ dựa dẫm vào những ngọt ngào ký ức, mà đi qua được những chông gai của con đường đang bước, của cái đích đang hướng tới...”. (Để rồi sau đó lại thắc mắc, cái đích đang hướng tới là gì??)

Từ 1 “cây sào” thành đứa thấp nhất nhà. Hồi bé tớ gầy tong teo. Chú tớ bảo “nhà mày đói ăn hay sao mà người cứ dài ra thế?”. Hồi đấy cũng ấm ức lắm, nhưng nó cứ dài ra thay vì phình ra cho cân đối thì tớ biết làm thế nào? Đi học thì cao nhất lớp, lúc nào cũng phải đứng hàng cuối. Tóc thì cắt tém như con trai. Hồi bé tớ trong mắt mọi người thì có vẻ giống một thằng con trai hơn là con gái. Bây giờ thì tóc dài, béo ú và… thấp nhất nhà (tính cả trong phạm vi nhà bé bé xinh xinh lẫn tính họ hàng xa gần bên ngoại). Đúng là dòng đời đưa đẩy, chẳng biết thế nào. Hôm nay còn thế này, mai đã có thể là một điều gì đó rất khác rồi!

Trán dô là thứ tớ được thừa hưởng từ ông nội. Hồi bé thì ghét cực, ghét lắm í và lúc nào cũng kéo tóc xuống để che đi. Bây giờ thì hơi bị tự hào nhé, cho nên thỉnh thoảng vẫn khoe “gia tài” ông nội để lại cho mình. Một cái lưỡi đầy những đường xẻ dọc và hình khoang chẳng biết tả thế nào. Thỉnh thoảng soi gương vẫn cứ tự lè lưỡi ra nhìn ngó một lúc; nhưng bây giờ thì không thắc mắc tại – sao – lại – thế như ngày xưa nữa. Có lẽ vì mặc định là những thứ như thế nó sẽ thuộc về mình rồi, Cố thay đổi thì nó vẫn cứ là của mình thôi.

Những trò nghịch tai quái mà chỉ có tớ mới nghĩ ra. Một vài lần tiêu biểu như ngồi trên xe đạp phi xuống dốc cầu trong khi hai tay dang rộng ra hai bên, và thế là tèn tén ten… chính xác thì cũng chẳng nhớ sau đó mình đã tỉnh dậy như thế nào và làm thế nào về được đến nhà nữa. Mang tiếng con nhà thợ điện nhưng đã có lần đầu trần chân đất tay cầm cái panh bằng thép chọc thẳng vào ổ điện, bị nó giật cho mặt mũi xanh lè tái mét. Rồi lần học cấp 3, ghét anh thầy dạy văn quá thế là vừa nhại thơ lão í dán lên mặt bàn giáo viên, vừa cắm gai bòng xuống dưới khăn trải bàn để lão tì tay lên. Nghĩ lại vụ đó v a ãn thấy mình liều, nhưng chả ăn năn tẹo nào khi nghe anh thầy nói lại “hôm đấy mình tì tay lên thấy đau nhói, mình từ từ rút mấy cái gai ra để lên sổ đầu bài rồi vừa giảng bài vừa ngắm nghía chúng….”. Mấy trò trèo tường trốn học thì vô biên kể chả bao giờ hết...

Internet và những người đến từ cánh cửa vô hình. Người đầu tiên đưa mình đến với net là Thùy Anh, bây giờ thì nó đã là món ăn hàng ngày và cũng từ đó mình có thêm bao nhiêu bạn bè, kể cả đứa bạn thân nhất hiện nay. Nói thế nhưng đôi khi phải/được rời xa nó một thời gian lại chính là khoảng thời gian thật sự sung sướng. Vẫn nhớ sau một thời gian lang thang trên net thì bị một ông bạn túm được và hét lên rằng “Tò mò một chút Gừng này, anh chả hiểu em học vào lúc nào, Room nào cũng thấy, VIP nào cũng quen, bạn bè khắp nơi, công viêc chất đống...”. Nhưng đấy là ngày xưa thôi, giờ đọc lại mà thấy ngậm ngùi. Ngày xưa bận là thế nhưng ngày xưa vui là thế. Bây giờ ngoài lúc lang thang các room thì cũng chỉ chuyên tâm làm mỗi một việc, khổ nỗi là chả biết làm gì. Mà mình thì vốn dĩ cứ ngồi im một chỗ là khó chịu. Đúng hơn là ngồi một chỗ cũng chẳng sao, nhưng không có gì để làm thì thật là… Nhưng chắc không tiếp tục việc đến công ty và ngồi chơi như hiện nay lâu nữa đâu. Không thì điên mất, phù phù

Còn gì nữa không nhỉ? Chắc là còn. Hôm nay ngồi lảm nhảm liệt kê ra đây chẳng phải khoe cũng chẳng phải tự hào, đơn giản là vì nhắc lại những thứ sở hữu rất riêng của mình. Thử hình dung xem mình ở bên ngoài những thứ như thế thì sẽ thế nào? Nhưng mà chưa bao giờ không như thế nên thật là khó quá. Có bạn nào nhìn thấy tớ không giống như hiện nay chưa?

-------------

snowb… Bạn Gừng ơi, tớ có 1 ông anh lại có những ngón tay cực kỳ ngắn, ngắn bằng một nửa ấy thôi. Hay tớ làm mối cho ấy nhé
Tuesday October 17, 2006 - 04:07pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Hình như tớ đã gặp anh í ở đâu đó trong đời rồi bạn mèo ạ. Tớ quả thực cũng ngưỡng mộ anh í lắm, nhưng vì ngưỡng mộ nên chỉ dám đứng từ xa mà ngó thôi.
(Không mai mối gì hết. Nghe rõ chưa????? Gruzzzzzzz)
Tuesday October 17, 2006 - 04:09pm (ICT) Remove Comment

huong… Khong biet moi nguoi danh gia em nhu the nao. Nhung chi thay em la mot nguoi, gap thi ko de quen, luc nao cung day suc song, he he. Voi lai cung xinh nua, mong rang so em ko vat va
Tuesday October 17, 2006 - 02:48am (PDT) Remove Comment

P.S. … Thế mà có lúc em tưởng chị Hường sắp quên em nhá. Thế anh giai đóng hộp thắt nơ của em đâu mất rồi hả chị thân mến???
Tuesday October 17, 2006 - 04:55pm (ICT) Remove Comment

Giáo … Tay ngắn ko sao nhưng cái khác ngắn thì chết....
Tuesday October 17, 2006 - 06:03pm (ICT) Remove Comment

sowb… Người ta bảo ông anh em tướng ngũ đoản, nên không biết ngoài 2 chân 2 tay ngắn ra còn cái thứ 5 ngắn là cái gì???
Tuesday October 17, 2006 - 07:11pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Anh Giáo Hoàng sợ cái khác ngắn, mà em tìm mãi chả biết nếu là em thì em sợ cái gì ngắn.
ngũ đoản ngoài hai chân hai tay ngắn thì đầu, mặt, thân cũng thế, tức là đầu - mặt - thân - tay - chân đều ngắn he he. Napoléon, Đặng Tiểu Bình,... cũng đều là những người có tướng ngũ đoản và đều là quái nhân he he
Wednesday October 18, 2006 - 08:43am (ICT) Remove Comment

ZOS Ma con mot so diem noi bat nua, sao em khong khai het ra ha Giang. Tiec qua...
Wednesday October 18, 2006 - 10:36am (ICT) Remove Comment

P.S. … Tớ quên hết rồi, hoặc những thứ mà bạn từng nghĩ là "nổi bật" í giờ nó cũng chìm sạch rồi chứ còn nổi lềnh phềnh nữa đâu?
Wednesday October 18, 2006 - 10:46am (ICT) Remove Comment

P.S. … À quên mất là Mẹ tớ kể lúc tớ sinh ra, tớ bị tràng hoa quấn cổ đến 3 vòng ặc ặc, lại còn bé tí (được có 2,4kg thôi) và lúc đó bà nội đã rất lo lắng sợ tớ không lớn được. May được gien bên nhà ngoại nên giờ cũng ko đến nỗi tủi thân lắm. Trở lại vụ tràng hoa quấn cổ, mọi người bảo như thế là sau này tớ sẽ bướng lắm; và vì thế đôi lúc tớ băn khoăn vô cùng là cái sự bướng của tớ là do tràng hoa quấn cổ hay là do cái trán dô di truyền từ ông nội nhỉ? Rồi tớ lại ở chung với 1 cô bạn gái sinh đúng hôm rằm nữa. Nói chung là hai đứa quái vật he he
Wednesday October 18, 2006 - 12:40pm (ICT) Remove Comment

Tyet… Tao sợ đứa nào có tràng hoa quấn cổ 3 vòng lắm mày ơi, thế mày đúng là thế hả? Hik, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hu hu...
Wednesday October 18, 2006 - 06:41pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Làm sao mà sợ hả ku? Ít nhất thì tao cũng chưa làm gì mày nhá :P
Thursday October 19, 2006 - 08:45am (ICT) Remove Comment

Friday, October 13, 2006

Chuyện ngày hôm qua

333 magnify

Ít nhất cũng 1 năm rưỡi rồi mới có một dịp đông như thế. Là vì có cả người cũ và người mới. Là vì người cũ đã đi và người mới chưa vào. Thê nên họ không hề biết là họ đã từng làm chung trong 1 công ty. Nhưng họ có một điểm chung: Tất cả đều đã rời khỏi công ty đó - nơi khởi nguồn để họ quen nhau. Và như người - đàn - ông - duy - nhất trong bức ảnh trên đã nóil à "Vui đáo để. Chả mấy khi mà gặp cả lũ như vậy. Ra khỏi công ty đấy ai cũng xông xênh". Mà công nhận, xông xênh trên mọi phương diện luôn. Sướng.

Bất ngờ nhất là gặp lại cô bạn ngày xưa ngồi ngay cạnh mình, thỉnh thoảng làm chán quá lại quay sang dí tay vào trán nó "chán ơi là chán", bây giờ đã vừa làm mẹ được 1 tháng 12 ngày (hôm nay là ngày thứ 13 rồi). Thế mà nhìn nó, tí nữa có lão xông vào tán tỉnh. Chẹp!

Em Huyền vẫn sexy và vẫn... tồ như cũ. Bà già Hà thôi không đau khổ. Miu vẫn nhí nhố. Em Hòa vẫn tròn.... Trong những cái mặt ở trên, người - đàn - ông - duy - nhất là người hạnh phúc nhất, cười như địa chủ được mùa, vì được đứng cạnh bao nhiêu em gái :D

------------------------

Trang… hị hị nhìn ảnh nhận ra 6 người, không biết có ai còn nhớ mình không nữa :((
Friday October 20, 2006 - 12:13pm (PET) Remove Comment

P.S. … Úi, 6 người cơ á? Tớ cứ nghĩ là lúc TrangNEU nghỉ rồi thì mấy bạn kia mới vào. Hì, yên tâm, ít nhất 4 người nhớ TrangNEU đấy :D
Saturday October 21, 2006 - 08:46am (ICT) Remove Comment

Wednesday, October 11, 2006

Không thể đi đến đích nếu…

333 magnify

Có thể bạn cho đó là một lời than vãn. Có thể bạn cho nó là một sự ‘lên lớp’ dạy dỗ. Cũng có thể bạn nghĩ rằng đó là một khẩu hiệu to tát mà người ta vẫn thường kêu gào hoặc đại loại là bất cứ một thứ gì khác tương tự thế hoặc không phải như thế… Với tôi, là một vài sự nhìn lại một vài thứ mà mình đã làm.

Cho đến tận bây giờ, nhiều bạn bè cùng lớp vẫn nghĩ rằng tôi may mắn khi có việc làm chính thức từ trước khi tốt nghiệp (nói là chính thức tức là làm full-time và coi như một nhân viên với đầy đủ quyền và nghĩa vụ, khác với công việc CTV or part-time mà tôi đã từng làm trước đó); và cho đến bây giờ, đã 1,6 năm từ khi rời ghế nhà trường, nhiều bạn bè của tôi vẫn gian nan tìm cho mình một công việc phù hợp.

Tôi không có ý mang mình ra so sánh với họ, bởi mỗi một người có một cách nhìn nhận, mỗi người một hoàn cảnh và một cơ hội, mỗi người có ước mơ và một lối đi riêng. Tôi chỉ thấy buồn cười khi có người so sánh rằng, tôi có thể “nhảy” việc một cách dễ dàng trong khi họ cố mãi mà vẫn rất khó để có một chỗ làm ổn định. Và mỗi lúc như thế này, tôi muốn chỉ cho họ thấy điều đã diễn ra hơn 5 năm trước, khi chúng tôi bắt đầu vào học năm đầu tiên, rằng trong khi họ có rất nhiều thời gian để tụ tập bạn bè, shopping, đi thư viện… thì cũng thời gian ấy tôi dành cho công việc. Tôi làm CTV cho 1 chương trình Show-Games của VTV3, rồi sau khi không làm chương trình đó nữa thì tham gia vào CLB CTXH của một tổ chức phi chính phủ. Năm thứ 2 ĐH, tôi ít hoạt động, chỉ quẩn quanh tham gia hoạt động sinh hoạt chung với hội này hội kia của các diễn đàn mà ở đó phần đông là những anh chị lớn tuổi. Bạn bè cùng lớp hỏi “để làm gì?” – và tôi trả lời “để học”. Quả thực, tôi học được rất nhiều từ những người bạn bước ra từ thế giới diễn đàn ảo ấy. Các anh chị lớn hơn tôi, họ đã đi làm – tôi nhìn thấy từ họ cách làm việc, cách giải quyết vấn đề. Những vụ cãi chửi nhau trên mạng, tôi đã nghĩ khi gặp mặt có khi họ sẵn sàng ném gạch đá vào nhau – tôi nhầm – tôi biết rằng giữa mạng và đời rất khác nhau, ở ngoài, họ là những người bạn, thậm chí là bạn thân…. Tôi học từ mọi người cách để yêu thương và chia sẻ, học cách cảm thông… Tôi đã học được rất nhiều trong khoảng thời gian đó.

Tôi nhớ mãi chuyến đi năm 2003 của mình, ngay khi được nghỉ hè. Balo và một vài số đt cho trước, sự dặn dò của các anh chị 7XHN là tất cả những gì tôi có. Tôi nhớ như in ngày bắt đầu đi. Rời café 7XHN, 1 thành viên của 7XHN đưa tôi đi. Trời mưa rất to. Và chúng tôi súyt bị trễ tàu nếu không chui ngang qua đầu tầu hôm đó. Đặt chân đến toa của mình, chưa kịp tìm số ghế thì tàu đã chạy. Hú vía! Chuyến đi đó đã mang lại cho tôi rất nhiều bạn bè, từ nhiều nơi: Đà Nẵng, Huế, Nha Trang, Đà Lạt… 1/7/2003 về đến HN, tôi bắt đầu công việc có dính líu một chút đến viết lách và tổng hợp thông tin: Reporter của diễn đàn TTVN – Công việc mà sau này đã mở ra cho tôi nhiều mối quan hệ mới, nhiều cơ hội mới – những cơ hội mà nhiều bạn bè cùng lớp ĐH với tôi không có được. Đó là điều tất nhiên.

Những điều này làm tôi nhớ lại khi còn học lớp 10, có 1 người đã hỏi tôi rằng “tại sao lại có thể gặp, trò chuyện và thân thiết như thế với những Ms.Tạ Bích Loan, anh Minh Vũ, GS. Lê Văn Lan… trong khi nó mong muốn gặp chỉ 1 lần cũng không được”. Khi đó, tôi đã trả lời rất thật rằng, nếu muốn nói, hãy cứ nói; và hãy cứ coi họ như những người bình thường thay vì nghĩ họ nổi tiếng nên khó gần… Cũng chính điều đó sau này giúp tôi dễ dàng tiếp cận với những người lạ, những người hơn mình nhiều tuổi, thành đạt… mà không chút e dè tự ti rằng mình kém hơn hay là không thể đến gần họ.

Hôm nay lan man những chuyện này vì, một người bạn thân mở cửa hàng và muốn nhờ tôi chụp hình để đưa lên bán trên box Thời trang của TTVN. Tôi đã nhận lời, và tôi nghĩ lại vì thấy nó không thể thực hiện được. Thứ nhất là vì đồ của nó khá đắt mà không đặc sắc. Thứ hai là người bạn tôi không quen với ngôn ngữ trên diễn đàn, bán hàng mà không biết mềm mỏng chăm sóc khách hàng thì làm sao mà bán? Thứ 3 là nó không hề biết rằng, muốn bán hàng trên TTVN thì gần như phải online thường xuyên, cập nhật tin tức và trả lời thắc mắc của khách hàng bởi chỉ cần lơ đãng đi khoảng 1h thôi thì rất có thể nó phải moi đến trang thứ 5,6 mới tìm thấy “shop” của mình. Shop gì mà biển hiệu tối thui, buổi tối chẳng có lấy cái bóng đèn; đến như tôi chạy qua mà lần nào cũng nhìn thấy cái biển "Phở bò" to vật vã bên cạnh thì khách lạ làm sao mà thấy? Và còn rất nhiều lí do nữa, và tôi dĩ nhiên không thể giúp nó được bởi tôi còn có công việc của mình. Cách bán hàng trên TTVN của nhiều bạn khá chuyên nghiệp nên thu hút được số lượng đông khách hàng, nhưng dĩ nhiên là không phải ai cũng thế. Và bạn tôi, khi chưa có một hình dung, khi chưa một lần trực tiếp tham gia vào các hoạt động mua bán trên đó, tôi biết nó không đủ tự tin và bản lĩnh để tham gia môi trường ấy.

Tôi thấy tiếc cho nó, tôi nói điều này vì tôi luôn coi nó là bạn thân. Lý do tôi lao vào làm thêm với nhiều lĩnh vực khác nhau bởi vì tôi biết tôi sẽ không đi đúng con đường mình đã học: nghiên cứu lịch sử.Còn nó, đến tận bây giờ nó vẫn không xác định được con đường đi cho mình. Tốt nghiệp cùng chuyên ngành lịch sử văn hóa như tôi, nó ko đi làm mà chuyển sang học may, học thiết kế rồi mở cửa hàng và sắp tới là học tiếp cao học về lịch sử. Tôi cũng muốn học, nhưng nếu có, tôi sẽ ko chọn lịch sử nữa. Học cái có ích cho mình, cái cần cho mình lúc này hơn là học mà không biết mình sẽ làm được gì với cái mình chuẩn bị học. Chỉ 1 lần lựa chọn sai với tôi là đủ. Còn bạn tôi, tôi không chắc…. và lan man đến đoạn này, tôi lại nhớ có 1 lần chính nó đã hỏi tôi “có 500-600k/tháng thôi á? Thế thì mày làm làm gì??” – Lúc đó tôi chỉ cười, bởi vì tôi có lí do của riêng tôi, và tôi biết là tôi đúng.

Tôi đã không đi theo con đường nghề nghiệp tôi đã chọn trước đây, tức là tôi không có một sự khởi đầu tốt về những kiến thức cơ bản cần có cho lĩnh vực chuyên môn. Liệu những kinh nghiệm thực tế cóp nhặt vụn vặt có giúp tôi đến đích? Có thể là không, nhưng tôi sẽ cố gắng và không buông xuôi, bởi đó là công việc tôi đã chọn lựa ngoài chuyên ngành đã học. Còn nó? Có thể nó sẽ giận tôi khi đọc những điều tôi viết về nó ở đây; nhưng dù sao thì tôi vẫn rất mong rằng, lần này nó sẽ thành công với những gì nó đang làm.

-----------------

Trang… Hì, điều quan trọng nhất là người ta biết mình muốn gì và phải làm gì để đạt được điều đó. Cả 2 thứ đó tớ nghĩ là G đều có cả.
Wednesday October 11, 2006 - 08:46am (PET) Remove Comment

P.S. … hì, cũng chưa chắc đâu TrangNEU ạ. Nhiều lúc có cảm giác là mình vẫn cứ đang đứng núi này trông núi nọ và mất tự tin phết :D
Thursday October 12, 2006 - 08:44am (ICT) Remove Comment

VetGia® Cái quan trọng là xác định được mình muốn gì tức là biết cái đích cần đến, lúc đó sẽ lần hồi tìm được lối đi thôi. Chúc em Gừng sớm tìm được lối đi hiệu quả nhất để đến với mục tiêu. Lần này chắc ko phải lượn đâu nhỉ :P
Thursday October 12, 2006 - 10:38am (ICT) Remove Comment

P.S. … Vetgià@: lại lí thuyết và khẩu hiệu rồi
Thursday October 12, 2006 - 11:09am (ICT) Remove Comment

Giáo … Người nổi tiếng cũng là người cả thôi. Trừ những ai quá kiểu "sao" thì nói chung cũng chơi được mà. Mình may thế mà quen em Giang.
Friday October 13, 2006 - 10:28pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Còn em, sao bao cố gắng nỗ lực cuối cùng cũng thực hiện được ước - mơ - vươn - tới - một - ông - sao là quen được với "ông" Giáo Hoàng hi hi
Saturday October 14, 2006 - 08:33am (ICT) Remove Comment

Vanil… tao ban qua hom nay moi len doc duoc bai nay mac du da nghe ke tu lau. Dung la doc xong tao co buc may that, nhung ko phai vi nhung gi may viet dau. Tao thay may noi co ly, se tiep thu. The nhung sao may lai ko noi thang voi tao chuyen nay ma lai phai dua len mang? may co the dua bat cu chuyen gi cua may len, dieu nay thi tao hieu. nhung mong la nhung chuyen cua nguoi khac thi ko nen dua len nhung noi cong cong nhu the nay.Du sao thi cung cam on vi nhung gi may da gop y.
Wednesday October 18, 2006 - 07:14pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Nếu mày không gào tóang lên ở cái comment kia, thì đoạn cuối tao viết riêng cho mày sẽ chỉ có mày, tao, Trang, Khanh và cùng lắm là Thùy Anh biết. ThùyAnh thì chắc chẳng bao giờ chui vào đây mà đọc những điều nhảm nhí này. Có hôm tao ghé qua cửa hàng thì mày ko có ở đó, gọi điện toàn không liên lạc được. Chắc do lỗi mạng.
Thật sự thì tao nghĩ như thế đấy. Mày nghĩ nhiều, nhưng cái cần lo thì mày toàn để đi đâu đâu ấy. Bước vào kinh doanh mà không định hình hết những khó khăn và rủi ro phải đối mặt, mà lần này không phải lần đầu tiên mày "kinh doanh".
Chẳng cần phải gào tóang lên rằng, tất cả những gì bọn tao nói cũng vì muốn tốt cho may, thì mày cũng vẫn hiểu điều đó đúng không. Nhưng cái câu "dù sao thì cũng cảm ơn..." mày viết cuối cùng kia, nghe sao mà nặng nề thế? Chẳng lẽ mong muốn cho bạn mình tốt hơn lại là một điều sai????
Thursday October 19, 2006 - 09:19am (ICT) Remove Comment

Tuesday, October 10, 2006

Chuyện bây giờ mới kể

Mặc dù tất cả những người “ngày xưa” cùng làm việc với nhau, chẳng còn ai ngồi lại nơi chốn cũ, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn có những cuộc hẹn hò. Có khi là ăn trưa. Có khi là café và tán láo vài chuyện lăng nhăng. Cũng có khi cùng nhau xem một bộ film nào đó mới được trình chiếu… Dù là như thế nào, thì những cuộc gặp ấy bao giờ cũng thật sự vui vẻ, thoải mái và đầy ắp những tiếng cười.

Trưa nay cũng thế, chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa và sau đó uống café ở gần KS Hà Nội. Thật ra thì chúng tôi muốn ghé thăm lại vp công ty cũ, nhưng sợ những người mới không biết chúng tôi là ai nên đã quyết định đi café sau khi ăn. Tôi kể cho mọi người nghe nội dung một entry cũ trên Blog này; đại ý nói về việc tôi đã nghỉ việc thế nào và tin tôi bị sa thải ra sao. Dĩ nhiên, chỉ duy nhất tôi và sếp tôi lúc đó biết chính xác tôi đã tự ý nghỉ, hay tôi bị sa thải. Những người bạn của tôi, tất cả, đều chỉ biết sau khi tôi kể lại. Cho nên, chính họ cũng thắc mắc không biết tôi đã tự nghỉ hay tôi bị sa thải; bởi trước tôi, đã từng có nhân viên bị cho thôi việc nên việc tôi bị sa thải là hoàn toàn có thể xảy ra. Tôi cũng không quên kể cho những người bạn, những đồng nghiệp cũ, chuyện gần đây sếp cũ của tôi có đọc blog của tôi (điều này làm tôi thật sự xúc động) để rồi sau đó sếp vào hỏi tôi trên YM rằng “Anh nhớ là hồi đó em tự nghỉ, chứ công ty có ép ai nghỉ việc bao giờ đâu, chỉ duy nhất 1 người thôi…. Hồi đó anh cũng đóan là em sẽ rời đi sớm, toàn là mọi người tìm được chỗ tốt hơn rồi bỏ đi thôi chứ…”

Nghe sếp cũ nói như thế, quả thực tôi hơi hoang mang. Thứ nhất là vì sếp cũ của tôi có một trí nhớ đặc biệt, cái gì cũng nhớ và đã nhớ thì không bao giờ quên, không bao giờ nhầm lẫn. Thứ hai là tin tôi bị sa thải (chứ ko phải tự ý nghỉ việc) không phải tôi nghe trực tiếp từ sếp, mà nghe từ một người bạn ở vp HN; tức là sau khi thông tin đã đi một vòng vào SG và trở ra, tức là gần 4000km…. Mà tam sao thất bản, huống chi 4000 km kia có thể bóp méo sự thật đến 100%. Hay là tôi đã sai? Hay là tôi đã nghi oan cho sếp tôi? Hay là cô bé đồng nghiệp ngày xưa đã vì ghét sếp mà nói với tôi như thế? Hay là… thôi chắc là tôi sai rồi. Dù sự thật có là thế nào, thì đích thân sếp cũ của tôi đã vào nói là không phải cơ mà. Tôi đã rời khỏi công ty đó gần 2 năm rồi, thì chắc gì trí nhớ còn được như sếp. Sếp đã nói như thế, thì phải tin chứ? Thế nên tôi mới cặm cụi ngồi đây mà đính chính với tất cả những ai đã đọc entry mang tên Về những sự thay đổi trên Blog của tôi rằng, chuyện tôi bị sa thải là sai, sai thật đấy; sếp cũ của tôi bảo là tôi đã tự ý nghỉ chứ không phải sếp sa thải tôi. (Nghĩ lại tôi thấy mình thật tệ).

Nhưng có một chuyện, nhất định tôi không thể nào nhầm lẫn, rằng có một giờ nghỉ giữa giờ nào đó, vì đói do chưa ăn sáng, nên tôi và bạn Miu đã đi ra ngoài mua bánh ngọt và mang về văn phòng. Tổng thời gian đi và về chắc chỉ cùng lắm là 10 phút, mà thời gian nghỉ giữa giờ là 15 phút, tức là chúng tôi có những 5 phút để xử lí cái bánh ngọt. Nhưng chúng tôi đã chóang váng đến không nói nổi lời nào, khi vừa trở về đã nghe sếp nói rằng “nghe nói cô Gừng với cô Miu cầm đầu một đoàn các cô đi uống café”. Vầng, giá mà được trở lại thời điểm nhiều hơn hai năm về trước một lần nữa, có lẽ chúng tôi sẽ làm như thế, sẽ “cầm đầu” chị em trong công ty đi café… (vì đằng nào cũng mang tiếng cơ mà :D)

Và chúng tôi, nếu được trở về thời điểm hơn hai năm trước 1 lần nữa, chúng tôi chắc sẽ tận tụy mà cống hiến cho công ty đến lúc bị buộc phải nghỉ việc, chứ nhất định không chịu rời đi, cho dù những công việc khác có hấp dẫn với một mức thù lao cao hơn thế… bởi vì, ngày ra đi, chúng tôi đã không biết được là sau này, lại có lúc sếp cũ của chúng tôi quan tâm đến chúng tôi như thế; quan tâm đến mức dành cả thời gian để đọc blog – nơi chúng tôi toàn viết những điều nhảm nhí.

Còn bạn, nếu bạn có một người quản lí như thế, bạn có rời bỏ mà đi?

----------------

Super… Hì, nếu mà có một người quản lý như thế, thì sẽ ko bỏ đi mà sẽ cố gắng hết sức để ... "Tiến lên ta quyết tiến lên, tiến lên để gọi cấp trên bằng...THẰNG" :p
Tuesday October 10, 2006 - 04:55pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Vầng, em biết là bác đã áp dụng chiêu này, và đã thành công mĩ mãn. Nhưng em biết sức em, ham chơi hơn ham làm, cho nên em mà áp dụng như bác thế nào cũng có ngày ngã lộn cổ :D Sợ lắm :P
Tuesday October 10, 2006 - 04:59pm (ICT) Remove Comment

Giáo … Sướng nhé, em có người nghĩ hộ cho đỡ phải nặng đầu. Hôm nay đông vui gần chục người, ko thể tưởng tượng được.
Tuesday October 10, 2006 - 05:18pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Vầng, nhiều khi em cứ ao ước, ao ước đến bỏng cháy là được quay trở lại ngày tháng cũ, em thề em sẽ nói sạch mọi thứ em biết với sếp, nhờ sếp nhớ hộ em. Sếp nhớ nhiều mà không bị nhầm lẫn bao giờ, thật là đáng khâm phục anh nhỉ...
ôi ôi, cứ nhắc lại chuyện trưa nay là em lại thấy vui quá, là lá la...
Ngày mai chắc còn vui hơn nữa =))

Tuesday October 10, 2006 - 05:25pm (ICT) Remove Comment

Hang … O*, the cuoi cung sep chi la thang nao?
Tuesday October 10, 2006 - 12:23pm (EDT) Remove Comment

P.S. … Suỵt, gái ơi, chị nghĩ là sếp chị ko thích chị gọi tên anh ấy ở đây đâu. Chị đã nói rõ ở đây chỉ viết những điều nhảm nhí thôi, mà sếp thì ko thể xếp chung với nhảm nhí được. Với lại ở trong này nhiều sếp lắm, lỡ chị đưa tên sếp chị lên, thế nào cũng có bác chép miệng "đấy, may mà mình không túm nó về dưới trướng của mình", chẹp!
(Đấy là chưa kể đến việc tiết lộ thông tin cá nhân là vi phạm pháp luật nhá. Vụ này có khi chị em mình mật thư cho nhau thôi gái nhỉ :D )

Wednesday October 11, 2006 - 08:50am (ICT) Remove Comment

Lones… Có phải sếp của cô Voi còi là người mà ai cũng đóan được là ai đấy phải không? He he.
Wednesday October 11, 2006 - 09:55am (ICT) Remove Comment

snowb… Tớ đề nghị bạn Giang lần sau viết cái gì thì viết cho chính xác chứ ko có kiểu viết rồi lại hiệu đính như thế này đâu. Bây giờ thật giả nẫn nộn tớ chẳng biết phải tin ai nữa huhuhu
Wednesday October 11, 2006 - 10:38am (ICT) Remove Comment

P.S. … Lonesome@: Ai thích đóan thì cứ đóan, trúng thì trúng chẳng trúng thì trượt. Lo gì?
Snowbell@: Tớ không cố tình gây hiểu nhầm mà. Chắc tại trí nhớ tớ nẫn nộn, may nhờ có sếp cũ tớ ghé ngang đọc và giúp tớ đính chính nên tớ mới phải làm cái entry này, chứ edit bài cũ thì lại sợ là mình không trung thực he he Thế nên bạn cứ tin tớ đi, bạn không tin thì cho tớ xin lỗi vì đã không làm cho bạn tin những gì tớ nói :D

Wednesday October 11, 2006 - 11:40am (ICT) Remove Comment

Hai Anh Ồ é! Nếu mình có người sếp cực kì mẫn cán và quan tâm tới đời sống tâm sinh lý của nhân viên cấp dưới thế này thì chả dại gì mình đi. Mình sẽ cố gắng hết sức có thể để có thể thành một nhân viên đúng mực và đồng thời một ngày đẹp trời nào đó mình sẽ tiến lên vị trí mà sếp mình ngồi đồng thời vỗ vai sếp mà nói rằng chúng mình là đồng nghiệp :))
Wednesday October 11, 2006 - 05:52pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Ớ, thế cứ phải tiến lên vị trí sếp ngồi thì mới được vỗ vai sếp "chúng mình là đồng nghiệp" à? Bạn H.A làm sếp đi, để tớ thử cách của bạn, chứ sếp cũ của tớ thì một là tớ nghỉ làm rùi, hai là sếp cũ của tớ là người - mà - ai - cũng - biết - là - thế - nào - rồi - đấy he he
Thursday October 12, 2006 - 08:51am (ICT) Remove Comment

Giáo … Sếp quan tâm đến cả tần suất đi vệ sinh của nhân viên thì phải thấy là tâm (sinh) lý như thế nào rồi đấy đồng chí Anhbdh ạ. hihi
Thursday October 12, 2006 - 06:49pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Đấy, anh GH không nhắc làm em tí quên. Ngày xưa tí nữa thì có thêm quả "quota" số lần đi VS và số giấy VS được dùng + thời gian đi VS tối đã cho mỗi lần.... Hồi đó mà có quota sớm, có khi em bán lại cho 1 số đứa cũng được khối í chứ (bản chất con buôn lộ rõ hí hí)
Friday October 13, 2006 - 08:45am (ICT) Remove Comment

Lones… thế thì biết sếp là ai rồi
Friday October 13, 2006 - 01:35pm (ICT) Remove Comment

P.S. … Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Có nhất thiết cứ phải nói toạc ra như thế không?
Friday October 13, 2006 - 02:06pm (ICT) Remove Comment