Wednesday, August 29, 2007

Tôi đã lúng túng khi gặp bạn học cũ.

250 magnify

Hôm qua là lần thứ 2 tôi tình cờ gặp lại bạn học cũ, sự tình cờ không làm tôi vui. Chúng thậm chí làm tôi lúng túng. Và tôi ước, giá như không có sự tình cờ ấy. Hoặc, chúng tôi sẽ gặp nhau trong 1 hoàn cảnh khác, có lẽ tôi sẽ vui mừng hơn và có thể nói chuyện với bạn nhiều hơn. Tôi thậm chí đã chưa bao giờ nghĩ rằng, có một lúc nào đó, tôi sẽ gặp lại những bạn học của mình trong những hoàn cảnh như thế. Tôi luôn nghĩ, chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong những hoàn cảnh khác.

Nhưng trái đất luôn có quỹ đạo riêng mà không bảo lúc nào con người ta cũng có thể can thiệp được.

Hai lần, tôi đã không phải là người nhận ra bạn mình trước, khi ở trong quán ăn. Khi tôi là khách, và bạn tôi là nhân viên ở đó. Không phải tôi cố tình không nhận ra bạn mình. Mà bởi vì tôi ko có thói quen để ý xung quanh. Thường tôi chỉ đi nhà hàng trong các cuộc gặp mặt. Và khi đó, tôi luôn tập trung vào những người tôi gặp, những câu chuyện của chúng tôi thay vì để ý quan sát những bàn bên cạnh hay những người phục vụ quanh đó.

Hôm qua là lần thứ 2 tôi gặp bạn học cũ của mình trong 1 hoàn cảnh như thế. Và khi tôi quay trở lại với những người bạn của mình, tôi biết, bạn tôi đã lặng lẽ quan sát chúng tôi. Trong mấy phút ngắn ngủi trước đó, bạn tôi bảo, vẫn muốn được làm đúng chuyên ngành chúng tôi đã học, được đi dạy. Bạn tôi bảo, cô ấy đã từng đi dạy 1 thời gian. Việc làm ở quán ăn đó cũng sẽ chỉ là tạm thời vì cô ấy muốn được làm đúng với chuyên ngành, được đi dạy.

Tôi thậm chí đã có phần lúng túng khi gặp lại bạn tôi như thế. Tôi thấy tiếc cho bạn tôi, khi tốn bao nhiêu thời gian, tiền bạc và công sức để lấy được tấm bằng đh, cuối cùng lại đi làm cô nhân viên chạy bàn. Dĩ nhiên, đó không phải là 1 công việc xấu. Và tôi biết, không chỉ có bạn tôi làm chạy bàn sau khi đã tốt nghiệp ĐH. Tất cả công việc của tôi từ trước đến giờ đều không liên quan đến chuyên ngành tôi đã học. Và tôi không hối tiếc vì điều đó. Nhưng với nhiều bạn học khác của tôi, tôi hiểu điều đó quan trọng với họ đến thế nào. Rồi tôi chợt nghĩ, cứ làm ở quán ăn như thế, đến khi nào ước mơ được làm cô giáo của bạn mới trở thành hiện thực?

Dù sao, tôi vẫn mong rằng, sẽ không bao giờ phải gặp lại bạn học của mình trong những hoàn cảnh như thế. Và lần sau, khi tôi gặp lại bạn, sẽ là lúc bạn thực hiện được ước mơ trở thành cô giáo của mình.

---------------------------

ZOS Gửi một lời chào tới bạn ĐH!
Một lòng yêu nghề đáng phải học hỏi đối với những người có điều kiện thuận lợi hơn Như Tớ.

Nguyễ… Những điều không muốn vẫn cứ xảy ra!