Tuesday, October 2, 2007

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều

265 magnify

Sau giấc ngủ mệt, đầu ong ong, lùng bùng một mớ hỗn độn không xác định

Bụng cồn cào nhưng không đói, và cũng không muốn ăn. Không ăn một bữa cũng chả chết được

Lâu lắm rồi mới lại lặng im một mình trong căn phòng vắng đến thế. Chốc chốc lại ngó qua cửa sổ. Một buổi sáng trời mưa. Chợt thấy nước mưa sao như nước mắt, cứ lăn dài không thôi.

Đọc lại nhật kí ngày xưa, vẫn thấy hiện lên đủ đầy những đau đớn, sợ hãi trong những gì ngày xưa mình đã viết. Vậy nên, có phải cách tốt nhất để quên những đau đớn và ám ảnh ấy đi, tốt hơn hết là đừng viết gì cả. Cứ lặng im,cứ câm nín mà nở nụ cười mà bước tới vậy thôi.

Những ngày này, không phải bỗng dưng dành nhiều thời gian cho quá khứ. Cho quãng thời gian quá nhiều nước mắt và nỗi buồn trước đây, nhưng cũng không thiếu những niềm vui. Những ngày khốn khổ ấy, tưởng qua rồi. Những ngày chưa đặt chân đến trước cửa nhà đã lại muốn quay đầu bỏ chạy. Những ngày nghỉ cuối tuần là những hoảng sợ. Những tiếng chuông điện thoại cũng trở thành nỗi ám ảnh, sợ bạn gọi về không gặp được, sợ những lời cay nghiệt từ những người vốn được coi là thân thích, máu mủ. Sợ những đêm không thể ngủ, những ngày dài chỉ còn biết giam mình trong 4 bức tường kín như bưng, không trò chuyện với ai, cũng không hé môi bất cứ một lời nào. Câm lặng như một pho tượng. Những ngày tháng ấy đã luôn phải nói dối. Nói dối để tìm niềm vui và sự an ủi cho chính mình. Nói dối khi đi làm CTV cho Olyms. Nói dối khi đến với các bạn ở IOGT, với những buổi chiều hàng tuần đến với bọn trẻ của làng Hoà Bình, những đêm tết thiếu nhi hay trung thu cùng chung tay mang niềm vui cho bọn trẻ lang thang, những chuyến đi Sóc Sơn….

Cho đến tận bây giờ, đã nhiều năm không còn quay trở lại làng trẻ ấy nữa, thì mỗi khi buồn, câu nói của bé Nga ngày đó vẫn luôn là một sự động viên lớn lao. Cô bé nói 1 câu thôi, và câu nói ấy theo tôi đến tận bây giờ. Và có lẽ, đó cũng là câu nói thật nhất mà tôi được nghe, vì những đứa trẻ như Nga ko biết nói dối. Em có thể đã trở thành 1 cô bé rất xinh xắn và khoẻ mạnh như bao đứa trẻ khác, nếu không bị những đốm đen mọc khắp trên cơ thể mình. Và tôi vẫn nhớ, tôi còn nợ em và bé Hà 1 lời hứa quay trở lại…

Nhớ cả khoảng thời gian đạp xe mười mấy cây số xuống tít dưới HĐ, cùng chị phân loại sách vở, quần áo cũ… để kịp chuyển đến những người cần đến chúng. Giờ thì những ngày ấy đã xa, và chị cũng ở rất xa rồi. Cũng từ rất lâu rồi, đã không còn phải xin phép, phải nói dối ai mỗi khi muốn ra khỏi nhà cho dù là ban ngày hay lúc nửa đêm; nhưng cũng từ rất lâu rồi đã không còn tham gia vào những hoạt động đó nữa. Nhìn lại muôn nẻo đường đã đi qua, có đôi khi chỉ là nỗi nhớ….

Nhìn lại những buồn đau và sợ hãi ngày xưa, bỗng thấy mình hôm nay vẫn chưa tìm được nơi bình yên. Vì ngày xưa buồn là thế, mà vẫn tìm được cho mình những niềm vui, dẫu nhỏ nhoi. Nhưng ngày xưa ấy, giờ đâu rồi???

Hôm nay cứ muốn ngẩng cao đầu và kiêu hãnh bước đi, mà rồi không thể. Cứ ngồi lặng im ở đây. Miên man nghĩ. Không khủng hoảng, không điên cuồng cũng không trầm uất. Biết mình đang rất bình tĩnh. Nhưng không thể nào yên ổn được. Cũng chưa thể bỏ qua như bạn nói được, dù biết rằng đó gần như là lựa chọn duy nhất.

Thèm được một mình ở nơi nào đó thật mênh mông, để chân cứ miết mải đi mà không bao giờ phải dừng lại, ko bao giờ phải đối diện…

Có quên được không?


Vẫn nghĩ rằng, sẽ còn rất ít những điều có thể làm cho mình buồn đến thế.

Vẫn luôn muốn tin rằng, “yêu người, người sẽ thành tâm với mình”, muốn tin rằng niềm tin không phải là điều gì đó quá phù phiếm và xa xỉ…

Vẫn luôn ước ao rằng, sẽ còn lại rất hiếm những lần nước mắt cứ thế lăn, không cách gì ngăn lại nổi

Cứ tin, cứ yêu cho lắm để rồi thất vọng. Như hôm nay. Cũng không phải là thất vọng, vì có phải là hi vọng đâu? Điều đó thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ, dù chỉ là thoáng qua. Lòng tin bị bội phản đã hạ gục con người ta dễ dàng như thế đấy. Đã khóc suốt trên đường về hôm nay, cả khi đã ở nhà. Cho đến khi bạn đến. Đã lang thang đến mệt nhoài. Để không phải nghĩ nữa. Nhưng ngay khi bạn vừa quay đi, mọi thứ đã lại nguyên như cũ, không cách gì cản nổi. Mệt lắm rồi, không còn muốn nghĩ gì thêm nữa.

Nhưng cứ im lặng thế này mà bỏ qua, cứ thế này rồi quên đi có được không?