Monday, April 7, 2008

3h sáng

333 magnify

Sợ những ngày cuối tuần quá thể. Những ngày mà ở đó mọi trật tự thời gian đều bì đảo lộn so với bình thường. Lúc người ta ngủ thì tớ thức, lúc người ta thức - tớ ngủ. Đổ lỗi tại thời tiết, hay tại dạo này đầu óc mình lơ ngơ bây giờ?

Điển hình của sự đảo lộn trật tự thời gian cuối tuần này có lẽ bắt đầu từ tối thứ 5. Đi làm về, đầu hâm hấp sốt, mắt cay xè. Thế là ăn tối xong nằm như chết từ 9h tối đến 8h sáng hôm sau mở mắt dậy đi làm vẫn trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh

Lẽ dĩ nhiên là tối hôm sau có lấy mấy cái kẹp mà kẹp mi mắt lại, thì tớ vẫn tỉnh như sáo sậu L Tỉnh cho đến tận 6h sáng thì bắt đầu thấy mệt và lăn ra ngủ. Bình minh ngày thứ 7 là 1h chiều. Thời gian biểu này lặp lại vào ngày chủ nhật và tớ đã cố gắng chỉ ngủ 1 tí tẹo buổi sang để dành sức buổi tối mà ngủ cho ngon lành. Hệ quả kéo theo là lúc đi ăn trưa tớ quăng luôn chùm chìa khoá nhà và xe đi (sẽ kể lể sau) + giờ này tớ vẫn đang ngồi đây lạch cạch blog sau hơn 2h tự vật lộn với mình mà không thể nào ngủ được. Đọc sách có. Nghe nhạc có. Tắt điện nằm im và đếm ngược cũng có. Cuối cùng vẫn cứ đành bất lực với chính mình.

2h30 sáng, nghe xôn xao tiếng gió ở bên ngoài. Làm sao để ngủ được bây giờ? Mà ngày mai thì chẳng thể ngủ nướng và đi làm muộn được L

--------------------------

ZOS Thời tiết đang đổi mùa
Con người thì đang đổi đủ thứ.
Dễ ốm lắm bạn Gừng ạ.
Lại còn sinh hoạt như zầy thì càng ốm.
Thôi nào cố lên

Trang hai hôm cuối tuần tớ cũng thức đến 3h sáng, nhưng mà tại xem phim :D

P.S. … tớ thì đến đêm qua ngủ được vào lúc 3h sáng, còn hai ngày trước đó thì chong đèn đến sáng mà chả để/biết làm gì

Đãng trí!

333 magnify

Chính xác là trưa hôm qua tớ đã bất lực khi đứng trước cửa nhà mình. Cửa khóa im ỉm. Nhà chỉ có mỗi mình tớ có chìa khóa, dĩ nhiên. Nhưng chìa khóa lúc đó không ở trong tay tớ. Chìa khóa ở đâu thì chỉ có chúa mới biết. Tớ mà biết, thì chắc tớ đã không phải tức tưởi ngồi bệt xuống ăn vạ ngay trước cửa nhà mình, ăn vạ chính mình. Chung quy cũng chỉ tại đầu óc tớ dạo này quên quên nhớ nhớ.

Sau bữa trưa, bạn Miu xinh đẹp đưa tớ về nhà. Bước chân qua khỏi cổng tớ đã tìm chìa khóa. Có một cảm giác gì đó rất lạ mà tớ ko lý giải nổi. Trèo lên được 4 tầng cầu thang cũng là lúc tớ lục tung các thể loại túi quần, túi áo và túi xách mà bóng dáng chùm chìa khóa thân yêu vẫn biệt tăm. Chỉ duy nhất 1 lần tớ chạm tay vào, nhưng khi cầm ra, tớ biết đó không phải là chìa khóa nhà tớ.

Tớ gọi bạn Miu, nhờ bạn quay lại hàng ăn xem tớ có để quên không. 15’ sau bạn Miu cười sặc sụa, bảo chờ đó để bạn í mang chìa khóa về cho tớ. Tớ khấp khởi, hí hửng mừng. Nhưng bạn Miu mang đến cho tớ 1 chùm chìa khóa lạ hoắc lạ huơ, chẳng phải chum chìa khóa thân iu của tớ. Bạn í lại còn phải đi ngay sau đó, bỏ là tớ 1 mình.

Và tớ, đã ngồi bệt ngay trước cửa nhà, bất lực nhìn cánh cửa sắt đóng im ỉm. Nghĩ mãi không ra chìa khóa vứt đâu, tớ bắt đầu ăn vạ sự đãng trí của chính mình và tức tưởi nhắn tin cho 1 số anh chị em. Điện thoại lúc đó lại còn sắp hết pin nữa chứ. Tớ cứ ngồi đấy mà nghĩ mãi, nếu không tìm được chìa khóa, thì tớ sẽ phải phá khóa nhà, phá khóa xe, rồi lại mất tiền mua khóa mới cho cả hai, rồi… Giá có ai nhìn thấy tớ lúc đó, đầu tóc rối bù và mặt nghệt ra như chẳng còn tẹo sinh khí nào, thì chắc sẽ nghĩ là tớ vừa thất tình! Đã thế đồng chí bạn còn nhắn tin trù ẻo tớ là “thiên hạ đệ nhất đãng trí” nữa chứ. Gruzzz

Sau gần 2h ăn vạ, thì rồi tớ cũng vào được nhà (vì ko thì cũng chả có nơi nào mà tá túc). Cảm ơn bạn Miu đã chạy đi lấy chìa khóa (dù ko phải của tớ) hộ tớ. Và cảm ơn bạn Nga đã ngay lập tức bò từ Tân Mai lên và đi cùng tớ trong hành trình giải quyết hậu quả sự đãng trí của tớ!