Saturday, April 3, 2010

Bài học cuối cùng của tuổi mười lăm



Bài học cuối cùng của tuổi 15
Em nắn nót ghi thêm ngày tháng
Viết tên mình, tên lớp, tên cô
Rồi dừng lại một giây...
... ghi thêm tên người bạn
Vào bên lề bài học hôm nay

Bài học cuối cùng của tuổi 15
Cô dạy gì chắc em không nhớ
Nhập nhòa trong em
Là gương mặt bạn bè
Là bảng đen phấn trắng
Là sân trường inh ỏi tiếng ve kêu

Ngày mai...
Tuổi học trò khép lại
Trước ngưỡng cửa cuộc đời
Suốt 10 năm ấy
Là hình ảnh cô trong bài giảng hôm nay

Thursday, April 1, 2010

Phố vắng đèn vàng, mưa bụi bay

Tình cờ bắt gặp bức vẽ phố vắng đèn vàng mưa bụi bay của một người quen (?), bỗng dưng ùa về ký ức của nhiều năm trước, ký ức của những ngày sinh viên nhiều lãng mạn và mộng mơ. Ký ức của những đêm mùa đông lặng lẽ đèn vàng.

Những đêm mùa đông, mưa bụi lây rây. Những đêm mùa đông không ngủ. Những đêm mùa đông trở dậy lặng lẽ đứng trên ban công tầng 4 nhìn hút mắt ra phía xa xăm. Nhạt nhòa mưa. Đêm không tiếng động. Chỉ có ánh đèn vàng nhạt nhòa soi qua làn mưa bụi, thứ ánh sáng mù mù càng làm cho đêm mùa đông hiu quạnh hơn. Nhưng không thấy cô đơn, không thấy lạnh. Chỉ mamg mang một thứ cảm giác xa xăm không thể gọi tên.

Có lẽ sẽ không thể nhớ nổi đã có bao nhiêu đêm mình đứng như thế trong suốt 3 mùa đông của đời sinh viên, khi còn sống ở tầng 4 khu tập thể cũ. Có khi là một mình. Có khi là với cô bạn cùng học, ở cùng nhà. Có khi cứ đứng im lặng như thế rất lâu. Có khi là một vài câu chuyện vặt vãnh về đời, về người. Có khi không phải ở ban công tầng bốn, mà ở chiếc ghế đá nhỏ dưới sân khu tập thể, khi ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ tầng bốn là vấp phải ánh đèn cũ kỹ mà thủy chung, bao nhiêu năm sừng sững thắp sáng lối về. Cũng có khi hai đứa dắt tay nhau đi bộ xuống, băng qua bên kia đường là con phố nhỏ với những hàng ăn đêm rất khuya, tấp vào một hàng quán nào đấy vừa co ro xuýt xoa, vừa háo hức khơi thêm lửa cho những bếp than hoa nướng khoai nướng ngô... Hồi ấy vui là thế, hồn nhiên là thế. Những hồn nhiên giản dị mãi mãi của một thời mà sau này không bao giờ còn cơ hội gặp lại.

Và, mặc cho những mua đông lạnh lẽo mưa phùn, gió rít ào ào ngoài phố, thì qua những ô cửa kính, ánh đèn vàng bao giờ cũng gợi lên một sự ấm áp ngập tràn tình yêu thương gia đình.

Với bức tranh này, cứ mỗi lần nhìn là một lần gợi nhớ ban công cũ, ánh đèn vàng chìm trong đêm tịch mịch, mưa bụi mịt mù và những ký ức cũ. Chỉ đơn giản là nỗi nhớ. Tuyệt nhiên ko thấy buồn. Và trong ký ức ánh đèn vàng phố vắng năm xưa cũng hình như bao giờ cảm thấy buồn, cảm thấy cô đơn như người vẽ đã đặt tên cho bức vẽ ấy.

Trong một thoáng xao xuyến, bỗng dưng lại có ước muốn được đứng lặng im trên con phố vắng, trong một đêm nào rất khuya với ánh đèn vàng ấm áp và mưa bụi lất phất bay, lòng chắc sẽ đầy bình yên.



P/s: Nếu bạn không nhìn thấy bức vẽ đã gợi cảm hứng trong bài viết này, tức là bạn đã không có duyên và không gặp may. "Thôi em giữ cho riêng em biết" hi hi


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa (From Google)