Thursday, October 4, 2007

Hoạ vô đơn chí

Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí. Bây giờ thì em hiểu hơn câu nói này. Đúng là, người ta chỉ thực sự hiểu hết một chuyện nào đó, một khi người ta bị đặt vào trong hoàn cảnh đó, và phải đối diện, phải đi qua nó. Biết bao nhiêu người đã có thể vươn lên từ trong những tột cùng đau đớn, thì tại sao em lại không làm được như thế?

Những ngày qua em đã cứ mãi luẩn quẩn trong mớ bòng bong những điều ngớ ngẩn của chính mình. Căn phòng nhỏ bề bộn mỗi nơi một thứ, như sự bề bộn trong chính em. Như đã có lúc em thật sự lãng quên nhiều thứ. Nhưng đến lúc phải sắp xếp lại mọi thứ. Đến lúc phải đứng dậy rồi. Ai đó đã nói nhỉ, hãy nhìn thẳng vào niềm tuyệt vọng, để thấy niềm tuyệt vọng đẹp như một bông hoa. Còn em, thì em tin rằng chẳng có ai trên cõi đời này là bất hạnh mãi.

Ngày mai, em sẽ có cuộc gặp với 1 cô bé cùng tên với em. Để nói về công việc. Cô bé em chưa gặp bao giờ. Nhưng cô bé có quá nhiều điểm chung với em. Em tin lần này sẽ không chỉ là cái bắt tay hờ hững. Để em sẽ trở lại là em, nhiệt tình sôi nổi với biết bao yêu thương vào cuộc đời này.

Lửa đã cháy

magnify Ước đã không ở đó, ngày hôm qua. Để mắt nhìn không thấy, tai không nghe và lòng không suy nghĩ. Để đến tận bây giờ không đớn đau.

Giấy thường không gói được lửa. Nên ước đã không cháy ngày hôm qua. Nhưng ngày hôm qua đã thành quá khứ. Lửa đã cháy và có những điều đã vĩnh viễn không còn bao giờ có thể lấy lại được. Trong đám tro tàn vẫn còn màu hồng của lửa, chợt hiện về 2 câu thơ của LQV
Cái ác đen sì trong mỗi quả bom
Mang mặt đẹp nói những lời khôn khéo..
ừ thì... chẳng ăn nhập gì với nhau. Nhưng bỗng dưng thấy sợ. Vì dù không có cái ác, không có cãi vã hay mất mát nào xảy ra, thì chỉ những lời ngọt ngào và khôn khéo cũng đã đủ làm mình đau.

... giá như có thể ngu đi 1 tí, trong 1 khoảnh khắc nào đó của ngày hôm qua, để những điều mắt thấy tai nghe đã không thể đẩy mình rơi nhanh và sâu đến vậy, trong cái hố đen ngòm của tuyệt vọng, sợ hãi và cô đơn!
----
Ngày hôm qua đã là "the last day" của bạn. Còn ta???
--------------------------

Mecghi Đừng buồn em, các mối thâm tình nếu là thật tự nó sẽ hồi sinh

Lumin Mày ơi, the last day nhưng hôm qua lại là tất cả, the first day của 1 thời kỳ mới, tao vẫn run rẩy bước từng bước chân dè dặt vào đó. Cố lên mày, tao vẫn luôn tin mày sẽ làm được!

Muốn cất tiếng thở dài

Cứ đứng mãi ở đây thì thật tệ. Nhưng sẽ còn tệ hơn nữa nếu chỉ 1 chút buông xuôi thôi, là sẽ rơi mãi… Giá có thể thật sự biến mất khỏi cuộc sống này trong một khoảng thời gian nào đó. Ngắn thôi. Nhưng cần thiết vào lúc này. Thèm biết bao và cần biết bao. Đang bị dồn đến sát chân tường rồi, không biết đến lúc nào thì sẽ không còn sức đứng dậy nữa. Có gồng mình lên mãi được không? Vì gồng mình lên để tránh một nỗi đau, là lại tự mình làm đau mình hơn nữa.

Vẫn những con người ấy, gương mặt ấy, tiếng nói ấy… nhưng mọi thứ đã khác rồi. Sự khác biệt ấy bỗng diễn ra quá đột ngột, đến nỗi lúc này vẫn chưa 1 phút giây nào thôi nghĩ về nó. Nước mắt vẫn chưa thể tự khô. Và hơi thở từ lúc nào cứ thế vơi dần đi, không cách gì đầy hơn được. Sợ thấy mình đang dần kiệt sức. Sợ trong mắt mình những tin tưởng và yêu thương hôm qua, hôm nay đã thành lạ lẫm.

Vẫn biết, phía sau mỗi một chuyện buồn bao giờ cũng có những lí do riêng. Không thể biết hết, nghe hết, thấy hết. Có những thứ đã trôi qua, nhưng hậu quả của nó thì khó mà xoá nổi. Và có những việc, ta chỉ biết chắc là nó có thể xảy ra nếu ta đã trải qua nó. Rồi có khi lại ước ao rằng. Giá như biết ít hơn 1 tí. Giá như ngu đi 1 tí. Giá như có thể giả vờ như chưa từng nghe hay thấy gì hết… thì có lẽ, mọi chuyện đỡ tệ hơn rất nhiều

Đã gần như turn-off mọi liên lạc quanh mình. Đã gần như không gặp ai trong suốt mấy ngày qua. Đã bỏ qua cả những cuộc hẹn của công việc. Đã gần như không nhận thêm bất cứ một thông tin nào nữa, cho dù là bất cứ tin gì. All news are bad news. Vậy mà vẫn cứ phải tiếp tục nhận thêm nhiều nữa. Vẫn phải nghe. Dù ngày hôm qua và hôm nay không giống nhau, thì lại thêm 1 lần nữa biết rằng “điều ta tin không có thật trên đời”.

Suốt cả ngày hôm nay đã không hề mở cửa. Nghĩa là thậm chí cả không thèm nhìn ra xem cuộc sống ngoài kia thế nào. Mưa cứ dai dẳng thế, có gì mà vui? Thà cứ ngồi đây. Một ta đối diện mình trong căn phòng bé tí teo này, và nghĩ ngợi cho đến khi mệt nhoài. Có lựa chọn nào khác không, ngoài việc phải đối diện, chấp nhận và vượt qua những thứ tồi tệ này???