Thursday, October 4, 2007

Hoạ vô đơn chí

Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí. Bây giờ thì em hiểu hơn câu nói này. Đúng là, người ta chỉ thực sự hiểu hết một chuyện nào đó, một khi người ta bị đặt vào trong hoàn cảnh đó, và phải đối diện, phải đi qua nó. Biết bao nhiêu người đã có thể vươn lên từ trong những tột cùng đau đớn, thì tại sao em lại không làm được như thế?

Những ngày qua em đã cứ mãi luẩn quẩn trong mớ bòng bong những điều ngớ ngẩn của chính mình. Căn phòng nhỏ bề bộn mỗi nơi một thứ, như sự bề bộn trong chính em. Như đã có lúc em thật sự lãng quên nhiều thứ. Nhưng đến lúc phải sắp xếp lại mọi thứ. Đến lúc phải đứng dậy rồi. Ai đó đã nói nhỉ, hãy nhìn thẳng vào niềm tuyệt vọng, để thấy niềm tuyệt vọng đẹp như một bông hoa. Còn em, thì em tin rằng chẳng có ai trên cõi đời này là bất hạnh mãi.

Ngày mai, em sẽ có cuộc gặp với 1 cô bé cùng tên với em. Để nói về công việc. Cô bé em chưa gặp bao giờ. Nhưng cô bé có quá nhiều điểm chung với em. Em tin lần này sẽ không chỉ là cái bắt tay hờ hững. Để em sẽ trở lại là em, nhiệt tình sôi nổi với biết bao yêu thương vào cuộc đời này.

No comments: