Thursday, October 4, 2007

Muốn cất tiếng thở dài

Cứ đứng mãi ở đây thì thật tệ. Nhưng sẽ còn tệ hơn nữa nếu chỉ 1 chút buông xuôi thôi, là sẽ rơi mãi… Giá có thể thật sự biến mất khỏi cuộc sống này trong một khoảng thời gian nào đó. Ngắn thôi. Nhưng cần thiết vào lúc này. Thèm biết bao và cần biết bao. Đang bị dồn đến sát chân tường rồi, không biết đến lúc nào thì sẽ không còn sức đứng dậy nữa. Có gồng mình lên mãi được không? Vì gồng mình lên để tránh một nỗi đau, là lại tự mình làm đau mình hơn nữa.

Vẫn những con người ấy, gương mặt ấy, tiếng nói ấy… nhưng mọi thứ đã khác rồi. Sự khác biệt ấy bỗng diễn ra quá đột ngột, đến nỗi lúc này vẫn chưa 1 phút giây nào thôi nghĩ về nó. Nước mắt vẫn chưa thể tự khô. Và hơi thở từ lúc nào cứ thế vơi dần đi, không cách gì đầy hơn được. Sợ thấy mình đang dần kiệt sức. Sợ trong mắt mình những tin tưởng và yêu thương hôm qua, hôm nay đã thành lạ lẫm.

Vẫn biết, phía sau mỗi một chuyện buồn bao giờ cũng có những lí do riêng. Không thể biết hết, nghe hết, thấy hết. Có những thứ đã trôi qua, nhưng hậu quả của nó thì khó mà xoá nổi. Và có những việc, ta chỉ biết chắc là nó có thể xảy ra nếu ta đã trải qua nó. Rồi có khi lại ước ao rằng. Giá như biết ít hơn 1 tí. Giá như ngu đi 1 tí. Giá như có thể giả vờ như chưa từng nghe hay thấy gì hết… thì có lẽ, mọi chuyện đỡ tệ hơn rất nhiều

Đã gần như turn-off mọi liên lạc quanh mình. Đã gần như không gặp ai trong suốt mấy ngày qua. Đã bỏ qua cả những cuộc hẹn của công việc. Đã gần như không nhận thêm bất cứ một thông tin nào nữa, cho dù là bất cứ tin gì. All news are bad news. Vậy mà vẫn cứ phải tiếp tục nhận thêm nhiều nữa. Vẫn phải nghe. Dù ngày hôm qua và hôm nay không giống nhau, thì lại thêm 1 lần nữa biết rằng “điều ta tin không có thật trên đời”.

Suốt cả ngày hôm nay đã không hề mở cửa. Nghĩa là thậm chí cả không thèm nhìn ra xem cuộc sống ngoài kia thế nào. Mưa cứ dai dẳng thế, có gì mà vui? Thà cứ ngồi đây. Một ta đối diện mình trong căn phòng bé tí teo này, và nghĩ ngợi cho đến khi mệt nhoài. Có lựa chọn nào khác không, ngoài việc phải đối diện, chấp nhận và vượt qua những thứ tồi tệ này???

No comments: