Tuesday, May 29, 2007

Ngày bình yên!

Có những lúc mưa gío như thế này, thật là dễ chịu. Mưa to quá, nhạc trong phòng cũng to. Một đĩa Sound of nature nhẹ nhàng. Nhạc và mưa, chẳng phân biệt được mà cũng chẳng phải sự rạch ròi lúc nào cũng tốt.

Lại buồn ngủ. Mắt cay xè, mà gió từ bên ngoài mang hơi nước mát lạnh sao mà quyến rũ. Cái tội đêm thức khuya xem film... mua film bộ về rồi ngấu nghiến xem. Phù... đã order thêm 1 bộ film bộ rất cũ, từ mười mấy năm rồi, một bộ film đến tận giờ nội dung của nó vẫn lưu giữ sâu trong ký ức, lưu giữ sâu gương mặt thánh thiện và cả cuộc đời u buồn của diễn viên nữ chính... Nhưng chỉ 1 bộ này nữa thôi nhé. Sách đã mua về chưa đọc, một vài plan đã đặt ra mà đến giờ này còn thưa khởi động.... mà càng để lâu thì càng khó thực hiện.

Tự nhiên nhớ ngày hôm qua, mình có một cuối tuần thật dễ chịu. Có phải bởi vì khi mình ở gần với đất nhất, khi mình áp người mình lên đất, là lúc mình cảm thấy không còn muốn lo nghĩ về bất cứ 1 điều gì trên đời. Hôm qua, mình đã nằm xoài ra trên cỏ, cỏ mướt xanh, mềm mại và dịu dàng. Dịu dàng như 1 cái nắm tay, 1 ánh nhìn, 1 nụ cười, 1 câu nói, như 1 ngày nào rất xa trong ký ức.... Hôm qua, khi sát vào với cỏ, mình đã như ngủ quên trong những giấc mơ xưa, đã tưởng bay đi cùng với gió, và đã thôi không phiền muộn....

Hôm qua, khi sát vào với cỏ mới nhớ, bây giờ đang là mùa hoa cỏ may. Những thân cỏ mảnh mai tím biếc, nở ra những mầm trắng xinh... Khi sát vào với cỏ, đã thấy những điều nhỏ bé chợt thành lớn lao. Như cỏ may, khi mình sát vào với cỏ và nhìn lên, bỗng thấy cỏ may cao lớn biết bao. Cao lớn, y như những hàng cây to tít tắp xa. Cao lớn, vượt tầm mắt mình. Và cao lớn, chạm đến tận mây... Mình đã muốn cứ nằm đấy mà sát vào với cỏ. Để cảm nhận. Để vương vấn. Để nhớ nhung. Và để thấy mình đang dịu dàng trở lại.

Hôm qua, khi sát vào với cỏ, để nhận thấy cỏ may vướng vít khắp nơi. Trên váy, trên áo, trên tóc mình. Muôn đời, cỏ may sẽ còn vướng vít như thế, phải không? Cỏ may không giống mình, rất nhanh nản và có thể trở nên lạnh lùng sau một khoảng nồng nhiệt nào đó. Có phải là mình cả thèm chóng chán và mau quên không? Chắc là không phải. Mình chỉ lưu giữ lại những gì đáng lưu giữ, nhưng gì mình cảm thấy cần thiết mà thôi. Mỗi ngày đi qua, mỗi phút giây đã sống, mỗi người đã gặp... tất thảy đều thành ký ức, và mình thì chịu thôi, không thể nào lưu giữ hết được.

Hôm qua, có lẽ mình đã cứ nằm trên cỏ như thế, nếu không có 1 lúc mây đen kéo đến vần vũ. Và gió khi băng ngang qua, đã mang một hơi nước rất nhẹ. Mưa có lẽ đã về đến một khoảng thật gần. Mở mắt nhìn, vẫn thấy ngay thẳng phía trên mắt mình, một khoảng trời rất xanh. Dù là bé xíu, thì đó vẫn là một thứ màu xanh không che giấu. Nhưng mà phải đi thôi. Mình không muốn sẽ ướt lướt thướt như 1 con mèo tội nghiệp, khi đường về nhà còn rất xa...
------------------

ki_en Một nụ cười bất ổn dịu dàng... :)

P.S. … Bất ổn thật á? Lúc nào? :>

Tuyet… Dạo này Gừng hiền hơn so với trước rồi nhỉ, hihi...có lẽ nên hiền như thế đi ku ạ...hehehe :D

gt Ừ, để thấy mình đang dịu dàng trở lại :)

Mítđơ… Một sự thay đổi đầy bí ẩn, hay là...em Gừng đang iu nhể?

VetGia® Già thật rồi, chẹp!

Lumin… ôi cô bạn mình...