Saturday, July 14, 2007

Nhắn với 1 người bạn

333 magnify
Không có mở đầu, cũng không biết điểm kết thúc nhưng cũng không hẳn là không có gì. Tớ không thể đưa ra lời khuyên nào cho bạn, vì tớ biết là tớ hiểu cảm giác của bạn hơn bất cứ một người nào khác. Tớ đã kể cho bạn nghe 1 phần câu chuyện của tớ, và tớ tin bạn biết sẽ phải làm gì. Sáng nay, trước khi đi tớ đã bỏ một xấp khăn giấy vào balo, nhưng đã không đưa cho bạn vì tớ mong là, bạn sẽ không cần dùng đến nó trong những ngày tới. Và tớ hi vọng, sẽ không bao giờ bạn cần dùng đến nó.
Hai tuần ở SG sẽ là khoảng thời gian bạn tìm được những gì thuộc về bạn, là chính bạn. Tớ chỉ muốn mượn những bông sen và câu nói của em Beo Nhí để nói với bạn thêm 1 lần nữa: "
Please come back Hanoi with smile".
-------------------------------------

P/S: Post tặng lại bạn 1 đoạn trong 1 bài viết mà tớ đã có lần đọc được ở đâu đó khi lang thang trên mạng.

Tự dưng tôi thèm được ao ước. Những bông sen trắng yêu kiều và tĩnh tâm quá đỗi, khiến tôi thèm muốn. Văn phòng vắng người vì còn quá sớm, tôi ngồi trong bóng tối, với chút ánh sáng ít ỏi từ màn hình PC hắt lại, tôi mơ...

Nhưng ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng đã không thể hạnh phúc. Những ngày mệt mỏi kéo dài. Xung quanh tôi là ai, là ai? Ai xấu, ai tốt, ai giả vờ, ai thật lòng, ai sẽ cùng tôi đi tiếp tới tương lai, ai đang rời bỏ tôi, ai nhẹ nhàng, ai gắt gỏng...? Tôi không còn đủ lý trí và tỉnh táo để phân biệt nữa. Tôi thấy thương thân tôi, thương tôi hơn bao giờ hết. Tôi có thể trông đợi gì, ở cuộc sống này, khi tôi luôn thiếu sự thông cảm và không mong từ mấy ai được cái gọi là sự chân thành...

Có thể tôi đang sụp đổ, hoặc niềm tin trong tôi đang vỡ dần, vụn ra, mảnh đi...Tôi không hiểu làm sao, cùng là con người, cùng là bạn bè, cùng là đồng nghiệp,...lại có thể sống với nhau như thế? lại có thể đè lên nhau mà sống như thế? lại có thể giăng bẫy, đố kỵ, đểu cáng, bới móc nhau như thế? Tại sao?
....................

Tôi ngắm mãi những đóa hoa sen trắng, mong tìm lại cho mình chút bình an. Tôi đang đi vào một vòng đua mới, thứ mà họ không thể nhìn ra, suy cho cùng chỉ là "rat race" - vòng đua của lũ chuột. Tất cả chúng ta, rồi chỉ là sâu bọ, có là cái thá gì đâu. Phù hoa, ảo ảnh, những thứ đẹp đẽ và lồ lộ kia, rồi sẽ tan biến. Có nhân, có quả, tại sao chỉ mình tôi nghĩ vậy?