Friday, March 9, 2007

Entry không đặt tên

Bực mình vì phải ngồi chết dấm chết dúi ở đây, trên máy tính của con mèo lẻo mép và typing những dòng này. Đang trong giờ làm việc. Dĩ nhiên. Giờ làm việc của cả nó và tớ. Nhưng khác là tớ không biết làm gì trong lúc chờ đơi. Còn nó thì đang sung sướng lượn lờ ở ngoài kia. Cafe cà fáo với bạn bè. Dĩ nhiên là lỗi do tớ ko báo trước. Hik, tớ còn biết làm gì hơn là bò vào online bằng c ái máy tính nham nhở dán đầy những hình mèo là mèo mà tớh ghét cay ghét đắng này cơ chứ (trộm vía nói nhỏ, nó mà nghe thấy thì lần sau tớ đặt chân sang đến đây nó đuổi thẳng cổ chứ ngồi đấy mà than với thở). Nhưng đúng là bực, bực lắm ý. Ngoài kia trời gió và thoải mái biết bao nhiêu. Còn tớ thì ngồi đây, ngồi đây. Ngồi đây và typing những dòng bực bội này, phù phù...

Ờ, mà trong lúc chờ đợi nó, tớ mới thấy là tớ dạo này chừng mực một cách ghê gớm. Đi làm sáng chỉ muộn 15' so với giờ làm việc thay vì chẳng biết đến lúc nào và đi lúc nào như trước kia. Chiều về nhà nấu cơm ăn ngon lành. Thi thoảng có bỏ bữa cũng là vì đi cafe với bạn (lý do chính đáng thế còn gì). Buổi tối bao giờ cũng có nến và trà nóng tớ tự pha cho tớ. Rồi đọc sách. Gặm nhấm từ từ mấy cuốn sách mua đợt cuối năm mà chưa một lần động đến. Và cả cuốn dày cộp của Thầy Thích Nhất Hạnh vừa mua tối qua nữa. Có người trêu, có khi đi mua luôn chông, mõ với chục mét vải nâu đi là vừa. Việc gì phải thế? Nếu cần tu thì do tâm mình là chính. Tâm mà tĩnh thì đâu cần phải tràng hạt cà sa? Lòng đã muốn thì đâu cứ phải nói ra mới thấy được điều mình muốn? Đấy, tối chừng mực thế xong rồi sáng cũng dậy sớm hơn thường lệ. Đánh răng bằng cafe tan. Nhạt thếch. Nhưng dường như đã thành một thói quen. Dĩ nhiên là đã không làm thế nếu đơn giản đó chỉ là một thói quen. Tóm gọn lại là dạo này thấy tớ ngoan. NGoan và chừng mực nữa chứ. Cứ như không phải tớ nữa í (dĩ nhiên là trừ những tối đặc biệt như tối qua. Đàn đúm, hát hò đến khuya mới về hí hí).

À, mà phải đính chính tí tẹo là trong lúc ngồi typing entry này, tớ cũng đang làm một nhân viên không tốt. Không ngồi làm việc ở cty thì chớ, lại còn bỏ sang 1 cty khác ngồi viết blog hí hí, cảm giác cứ g ọi là... ai bảo là alo về cho sếp, sếp lại còn hí hửng là em cứ ở bên đó chơi đi. Thế đấy. Biết làm gì cho hết time bây giờ? Đọc lăng nhăng mãi rồi cũng vớ được 1 cái hay ho. Hay vì thấy suy nghĩ và tâm trạng của cô gái đó giống tớ quá. Cô ấy v iết ra được, còn tớ thì không. Không muốn hay không dám thì cũng như nhau cả. Không thể nào trải lòng mình ra như cô ấy, qua những trang viết. Rằng "Tôi đã đi qua những lần suy sụp và khủng hỏang nhất. Đã gặp nhiều người đàn ông tuyệt vời lẫn giả dối và hèn hạ nhất. Không lần nào tôi mất hy vọng. Tôi luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng: một đứa như tôi, chắc chắn sẽ có một người đàn ông yêu thương tôi hết mình, yêu tôi vì tôi là tôi, vì chính cách tôi muốn anh yêu tôi như thế...
Nhưng những ngày tôi ốm, tôi nằm khóc, và thấy rằng sự mãnh liệt tin tưởng vào sự bù đắp của ông trời cho tôi đó ngày càng lu mờ đi. Tôi thấy mình rất tệ. Tôi khôg hiểu người ta nên cưới nhau vì lý do gì, vì hợp nhau và thấy nhau "được" và an tòan trên mọi phương diện hay vì tình yêu?
Mà tình yêu là gì? Là những lúc ngồi im lăng bên nhau, không nói nhưng cảm thấy hiểu nhau lắm. Là cảm giác thấy mình được che chở, và thấy mình có trách nhiệm muốn chăm sóc cho người đó. Là mong muốn có người ta cùng ngồi ăn, cùng trò chuyện, từ những chuyện cãi vã trẻ con cho đến những họach định tương lai. Là nỗi nhớ những khi đi xa, là ánh mắt nhìn nhau âm nồng, biết là thương lắm, nhớ lắm mà chẳng cần phải nói thành lời...Đó là sự thật ay chỉ là những mơ mộng, ảo giác của bản thân tôi?Vì tôi không thực tế?..."

Thích nhất là cách cô gái ấy nói, rằng "chắc chắn sẽ có một người đàn ông yêu thương tôi hết mình, yêu tôi vì tôi là tôi, vì chính cách tôi muốn anh yêu tôi như thế...". Như một lần nào đó, tớ cũng đã nói rằng, ai đó yêu tớ vì những gì tớ vốn có, chia sẻ với tớ chứ không phải yêu là để sở hữu tớ, để buộc tớ làm theo những gì họ muốn, để kiểm soát tớ... là lá la nhưng trên đời này, làm quái gì có giai nào lại không muốn kiểm sóat người yêu, làm gì có giai nào không muốn sở hữu người yêu nhỉ? Là bởi vì, nếu không sở hữu, không kiểm sóat được thì họ sợ với những mối quan hệ xung quanh, các cô gái ấy sẽ 1 ngày dễ dàng ngả về nơi khác. (Về vấn đề này, sẽ còn trở lại trong 1 entry khác, về 1 cuộc tranh luận với 1 anh bạn cũ. Nhất định thế)

1 ngày, có thể sẽ có một ngày... nhưng ngả hay không là do giai chứ? Một khi lòng đã chán, một khi đã muốn đi... thì 3 đầu 6 tay giai cũng không thể nào giữ được.

Tớ kết thúc cái entry nhảm nhí lần thứ n này tại đây. Vì còn bận hóng hớt bạn Anhbdh hâm hấp của tớ kể chuyện tình iêu của bạn í với em iêu mới. Và bạn Miu của tớ cũng về rồi. Bạn Miu mà phát hiện ra tớ nói xấu bạn í thì nó sẽ ngay lập tức xóa hết những gì tớ viết đi mất. Nhưng tớ hứa, nếu có dịp, tớ sẽ lại nói xấu bạn Miu hầu các bạn hí hí

-------------------------

Tuyet… =)), bó tay với G nhà mình mất, dạo này tóc cắt trông iu hơn, ngoan hơn và dễ bảo hơn...hihihi :))

P.S. … Cái gì ngoan, cái gì dễ bảo? Vớ vẩn
Đang tính cắt tóc đây. Muh cắt đi cắt lại nhiều tốn xiền là xuống tóc luôn cho tiện nhở?.

Tuyet… Mầy mà xuống tóc luôn, tao sẽ mua cho mảnh vải nâu may cà sa e ạ... :D, hehehe

VetGia® Mình thì chỉ muốn yêu 1 ai đó vì chính bản thân cô ấy nhưng lại là theo cách của mình chứ ko phải cách mà cô ấy muốn (vẫn còn ích kỷ :P)

P.S. …@Nga: Tỉnh chưa em?
@Vẹtgià: Có nhiều điều ta không muốn ở người khác, vì thế sẽ có những điều ở ta mà người khác ko muốn. Một trong những điều đó rất có thể là cách yêu

Hai Anh Hâm là hâm thế nào? Không cưa được bắt đầu chuyển sang nói xấu mình :((

P.S. … Ờ đấy, nói xấu đấy. Ngày xưa cưa ko được, giờ có quỳ xuống cũng dek thèm cưa nữa. Nhá. Cho ế sưng lên cho biết

chary :) to thich cai doan ma co gai do viet. copy nho chut nhe

Solkhìn Ơ, mà em Gừng ngoan và điều độ từ khi nào thế nhỉ? ;).
Giai Xì Gòong vừa vào đây được có mấy ngày thôi mà??? =))
P.S: Gừng ui, Sol đã cho giai đọc cái bờ nốc của Gừng rồi, giai chỉ cười há há thôi. Và dặn rằng :"Khi nào Gừng vào SG, chỉ cần chít máy cho giai là được!". Đấy, sướng nhá!

P.S. … Hơ, Sol ơi, iem điều độ từ độ giai Xì Gòong bỏ iem giữa HN bơ vơ để dzìa Xì Gòong với vợ hiền con ngoan đấy. Nên cảm ơn hay nên trách móc giai nhri :D
Chít iem, Sol cho giai đọc blog kia rồi, chắc em đổi vé ko dám Xì Goongf nữa đâu Sol ơi, Sợ lắm!!!

Pha Lê bạn G cứ vào, bạn PL bảo kê :P
Bạn G nhớ nhá, rồi sẽ có 1 ngày có người yêu mình như đúng cách mà mình muốn họ yêu mình còn mình thì yêu họ theo đúng phong cách rất Gừng và rất Phale, hị hị
Type xong hổng hiểu mình type gì luôn :P

P.S. … hiểu chết liền hị hị... đùa dzị thôi. Nhưng đúng là rồi sẽ có 1 ai đó là của mình, chỉ của riêng mình thôi. Và yêu mình... trọn vẹn. Bạn PL nhỉ :D
Còn dzụ bảo kê mí giai Xì Goòng thì tớ thấy không khả quan lém, hu hu giai mà giăng bẫy từ trước khi tớ vào thì chắc tớ chỉ có nước khóc thôi á hik hik

VetGia® Coi bộ phải bàn bạc lại vụ này, chắc phải thỏa thuận yêu theo cách mà cả hai có thể dung hòa được :P

P.S. … Bàn bạc kiểu gì?