Friday, November 21, 2008

Entry for November 21, 2008

Hôm nay mùa đông, mà sao thấy ngày dài lê thê

Làm bao nhiêu thứ, mòn mỏi rồi cũng hết buổi sáng.

Chiều, chạy trốn cơn đau đầu bằng cách cuộn tròn trong chăn ngủ. Mở mắt ra là 2h. Rồi cứ thế đến hết chiều, 5 phút lại với tay nhìn đồng hồ. Cảm giác thời gian ngưng lại, rồi kéo dài ra vô tận.

Đọc lại 1 tin nhắn, vẫn thấy mình đang ở tận cùng của nỗi buồn. Không cần phải có lời nhắc nhở ấy mới biết được mình đang thế nào, mình đang ở đâu. Mà là cứ tự huyễn hoặc mình. Mà là cứ để mọi thứ xô mình đi. Là cứ để mình bị cuốn vào những suy nghĩ ngày càng cực đoan hơn nữa. Là tự lừa dối rằng mọi thứ vẫn ổn. Và không chịu chấp nhận rằng vì như thế, mọi thứ đã khác ngày xưa. Rất nhiều.

Mà khác là vì mình. Do chính mình thôi. Mình hời hợt và dễ dãi. Mình bỏ mặc mọi thứ. Trộn lẫn cả những yêu thương và phù phiếm. Nguỵ biện. Và hơn cả, mình đã không quan tâm hay chăm chút cho bất kỳ điều gì.

Mà cuộc sống, nếu không chăm chút, thì rồi những điều dù tốt đẹp đến đâu cũng sẽ dần mất đi bởi không có gì là bất biến. Tình cảm lại càng không. Có trách, cũng chỉ là mình thôi. Nếu có ai là người có lỗi, thì cũng chỉ là mình thôi. Duy nhất!

Vì....,

thế gian thì rộng lớn. Chỉ có tim mình chật hẹp, đủ chứa một và một mà thôi. Dẫu rằng là một nỗi đau...

Và có những điều sẽ chẳng bao giờ có thể là quá khứ!

-------------------

Trang… Hug!

Kim Chị ơi chị sao thế, chị đừng buồn nhé, your smile's so lovely :X

Saigo… này, chắc có khi cậu cần đi du lịch, vào HCM đi :)

Choco… Ieu chi. phat', gom'. Bay gio` troi` lanh. roi`, chi thich om nhau thoi, chi Gung` ieu ieu ieu ieu oi oi :*:*:*

ki_en Chị ơi, đừng buồn chị nhé, cố lên rồi mọi chuyện sẽ qua... :)