Tuesday, October 2, 2007

Có quên được không?


Vẫn nghĩ rằng, sẽ còn rất ít những điều có thể làm cho mình buồn đến thế.

Vẫn luôn muốn tin rằng, “yêu người, người sẽ thành tâm với mình”, muốn tin rằng niềm tin không phải là điều gì đó quá phù phiếm và xa xỉ…

Vẫn luôn ước ao rằng, sẽ còn lại rất hiếm những lần nước mắt cứ thế lăn, không cách gì ngăn lại nổi

Cứ tin, cứ yêu cho lắm để rồi thất vọng. Như hôm nay. Cũng không phải là thất vọng, vì có phải là hi vọng đâu? Điều đó thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ, dù chỉ là thoáng qua. Lòng tin bị bội phản đã hạ gục con người ta dễ dàng như thế đấy. Đã khóc suốt trên đường về hôm nay, cả khi đã ở nhà. Cho đến khi bạn đến. Đã lang thang đến mệt nhoài. Để không phải nghĩ nữa. Nhưng ngay khi bạn vừa quay đi, mọi thứ đã lại nguyên như cũ, không cách gì cản nổi. Mệt lắm rồi, không còn muốn nghĩ gì thêm nữa.

Nhưng cứ im lặng thế này mà bỏ qua, cứ thế này rồi quên đi có được không?

No comments: