Tuesday, October 30, 2007

Rêu

333 magnify

Dạo gần đây, nhiều người thắc mắc sao dạo này để blog mốc xanh mốc đỏ lên thế? Uh thì… khó trả lời quá. Đây có phải là lần đầu tiên những mảng rêu lại lên xanh trên blog đâu? Vì lười không muốn viết. Vì không biết nên viết thêm về điều gì. Vì không muốn mọi người phải đọc thêm những con chữ nối tiếp nhau vô nghĩa vì nội dung không được đầu tư, được trau chuốt và mang một thông điệp, một ý nghĩa nào đấy… Nhưng hơn hết, có lẽ là vì đang tìm cho mình những nẻo bình yên.

Vì đã có những ngày rất rỗng. Viết nhăng nhít không đầu không cuối. Viết rất nhiều nhưng nhìn lại chỉ toàn thấy u uất và chán nản. Vậy thì viết tiếp để làm gì? Để mọi người phải chịu thêm những niềm không vui ấy để làm gì? Giữa những miền không vui ấy, im lặng có phải là tốt hơn không?

Và đã có những lúc bối rối khi thấy bạn nói rất nhiều và cười rất nhiều, dù trong trái tim bạn dọc ngang những vết xước. Đã có những lúc thấy bạn lao vào những cuộc vui, vì muốn chạy trốn sự bối rối và vì không biết phải làm gì… và hôm nay, khi vào blog của một người bạn, thấy rất nhiều những entries mới. Không nói chuyện. Chỉ đọc. Có cảm giác bạn lại đang ở một khoảng lưng chừng nào đó và tự hỏi, đến bao giờ bạn có thể đứng một cách bình thản và bước đi??

Khi không biết làm gì, tôi thường sẽ trút hết cả vào những con chữ. Nhưng càng viết càng thấy rối. Càng thấy mình xoay tròn trong một mê cung. Mà đã là mê cung – dù do mình tự tạo – thì cũng là khó mà thoát được. Vậy nên, có thể blog sẽ có những ngày phủ đầy màu xanh. Và sẽ viết mỗi khi thật sự có thể….

No comments: