Wednesday, February 20, 2008

Buôn than tập 2

Đằng nào thì năm nay than tổ ong cũng đắt hàng, tranh thủ đầu năm rỗi rãi đi buôn thêm chuyến nữa!

13/2: Vắt chân lên cổ làm nốt những việc linh tinh vớ vẩn. Toàn việc không tên. Chiều vác máy tính lên công ty để cài outlook thì phát hiện ra là mình không thể nhớ pass mail. Thử đi thử lại các thể loại pass vẫn không được. Người có thể reset pass cho mình thì lại không liên lạc được. Vui rồi. Một đống thông tin gửi kèm trong mail vẫn chưa thèm load về máy. Thế thì đi công tác bằng niềm tin à?

14/2: 4h5’ bị đồng chí lái xe dựng dậy để hỏi đường qua đón. Cha mẹ ơi, hẹn 4h45’ mà 4h đã dựng con nhà người ta dậy rồi. Điên khùng! Chạy vòng qua đón cô bạn đồng nghiệp rồi thẳng tiến lên Nội Bài. Suýt nữa chửi thề khi các bạn Sorry Airline thông báo delay từ 6h30 sang 9h. Thế là tớ có tới 2,5h gà gật ở cái sân bay lạnh lẽo và vô duyên này. Chưa hết, vào tới SG thì các bạn Taxi rất kiêu nhá, vẫy mỏi tay mà các bạn cứ phóng vèo vèo như không thấy. Phải đến 15’ mới có một chiếc thương tình cho bọn tớ lên. Đầu năm xuất hành đã vất vả thế đấy.

17/2: Buổi sáng có chương trình đi làm tình….. nguyện với các bạn S_Cy. Hẹn nhau 7h15 trước cửa chợ Bến Thành thì tớ nướng một mạch đến 7h50 mới giật mình vì mọi người gọi điện thắc mắc có đi hay không? Hik, tớ lúc đó mới sấp ngửa dậy chạy ra, may mà cũng gần. Sau đó thì kéo nhau đi thác Giang Điền. Chiều về tớ như ngồi trên đống lửa vì trong đầu đinh ninh là 7h30 bay rồi mà 5h45 còn kẹt cứng trên cầu Sài Gòn. 6h gọi cho đồng nghiệp thì không được. Gọi về khách sạn thì chưa thấy checkout… hơ hơ hơ… định về hay ở đây??? 6h30 bò về tới ks vẫn không thấy đồng nghiệp đâu. Trèo lên phòng check lại thì hóa ra vé 8h10. Phù!!!

Vẫn chưa yên. 3 đứa đi, có mấy túi đồ mà cũng quên. Lúc vào checkin vẫn rất ung dung. Chỉ đến khi để hành lý lên gửi thì mới phát hiện một túi đồ không cánh mà bay. Hu hu hu mà là túi đồ người ta gửi. Thế là một phen cuống cuồng alo đi khắp nơi để hỏi. Sát giờ bay thì đồng chí taxi cũng tới kịp để trả lại túi đồ sau khi nhận lời lì xì 100k kèm lời phân bua rất hoàn cảnh rằng thì là mà, vì quay trở lại trả đồ cho tớ nên đồng chí đó không dám bắt khách. Hik, dù sao kịp nhận lại đồ vậy cũng là may rồi.

Các bạn Sorry Airline tiếp tục xin lỗi. Thế nên khi tớ đặt chân xuống đến NB thì đã là 10h30. Lạnh. Thì vẫn tung tăng áo ngắn tay từ lúc đi chơi, mà HN lúc đó là 10 độ. Anh chàng ở cửa checkout bỗng dưng đẹp trai lạ lung khi nhắc nhở mình “lấy áo ấm ra mặc đi em, bên ngoài đang là 8 độ đấy”.

11h30: với tay bật công tắc điện trước cửa nhà, tim tớ súyt nhảy ra ngoài khi phát hiện: cửa không khóa. Điều đó có nghĩa là tớ đã không khóa cửa trong suốt 4 ngày qua. May mắn là mọi thứ chỉ thêm vào chứ không mất đi. Đi mấy ngày thôi mà thấy nhà mình bụi mờ, thế là vừa mệt vừa lạnh vẫn cứ phải bò ra dọn rồi mới đi ngủ được. hik, khổ thân tớ thế đấy!

Túm lại của tất cả những chuyện trên là gì? Là đầu óc tớ dạo này có vấn đề rồi. Nhớ nhớ quên quên. Mà toàn là những thứ cần nhớ thì không nhớ, toàn nhớ những thứ vớ vẩn dở hơi! Lẩm cẩm thế này thì chết. Năm mới rồi, chắc phải yêu đi thôi cho nó đỡ già. Nhể!

P/s: Ảnh không liên quan gì tới bài viết. Buôn than típ là ở bên cạnh các em gái vừa xinh lại vừa chân dài mien man thế kia, thấy mình thật là…. “nhỏ bé” hik hik

-----------------------

Viola ny yêu :x tháng 3 em về chơi với người yêu, hết muộn phiền nhé :*

P.S. … yêu n.y lắm í, n.y ko phiền muộn gì, chỉ nhân cơ hội đi buôn than tí tẹo thôi.
Chờ n.y về, đã sẵn sàng để đi LC

VetGia® QUOTE: "Năm mới rồi, chắc phải yêu đi thôi cho nó đỡ già. Nhể!" UNQUOTE.
Chí lý. Nhân tiện, số đt sẽ nhắn tin qua :P

No comments: