Wednesday, June 18, 2008

Khóc trong mưa

Một phong cách điêu thuyền, một phong cách rất... Miu
------------------------------------------


Khóc trong mưa magnify

Người ta ta gọi đó là sành điệu nửa mùa, đi dầm mưa mà lại mặc áo mưa

Ấy vậy mà chúng nó vẫn đi, cái con Gừng điên và con Miu hâm đó, giữa lúc trời đang rào rạt mưa to nhất

Đoạn đường Khâm Thiên ngập đến tận cần số không làm chúng nó sáng mắt ra, còn cố kiết bò ra đến hồ Hale, rồi bò ngược qua làn mưa xối xả phi ra Hồ Xuân Hương, và rơi tõm vào một vũng nước sâu gần ngập hết bánh xe. Đến bây giờ con Miu mới thấy sợ, miệng than khóc, tay ghì chặt ga, chân nhấn sẵn phanh ào ào phi giữa làn nước mênh mông kinh người, mặc cho 2 bên vỉa hè người ta ơi ới "em ơi lên trên này lánh đi, không đi được đâu"

Thế rồi cũng qua, nhưng để nhận ra rằng, từ nãy chúng cứ đi vòng vòng quanh mạn Quang Trung, Nguyễn Du, rồi lại Quang Trung mà không biết phải đi làm sao giữa vòng vây nước ngày một sâu hơn. Lần này chúng đành phi lên vỉa hè Nguyễn Du (với đôi bàn chân dò dẫm lần đường của con Gừng đằng trước đề phòng xe không lao lên vỉa hè mà lại phi xuống cống) và vòng ra cà phê Mai.

Ít ra chúng nó cũng có đến 1,5 tiếng đồng hồ vui vẻ ở đó, khi ngồi ngắm trời mưa rào rào, ngắm đoạn đường ngập ngày một sâu hơn, cùng thi dự đoán xe nào sẽ chết máy ở đoạn đường đó, cùng vỗ tay hoan hô khi những em xe máy đánh giá nhầm lực lượng, lao từ vỉa hè xuống lòng đường để đón làn nước ngập đến tận cổ (ở đây muốn nói cổ xe)

Nhưng rồi cũng đến lúc phải ra về, về đường nào giữa mênh mông là nước. Con Gừng bảo con Miu: Phi lên bờ hồ Hale, tớ sẽ kéo bánh trước xe ấy lên cho. Và nó nhảy xuống thật, và nó thò tay kéo thật, và bánh xe nhích lên cái bậc bờ hồ cao chót vót ấy thật. Phúc cho nó là con Miu không thừa cơ phi xe huých nó xuống hồ để rảnh chân (nhẹ xe???) mà về...

Cũng vì suy nghĩ xấu xa đó mà trong lúc băng băng lướt xe trên bờ hồ, râm ran cười nói và híp mắt nhìn anh đi xe máy ngược chiều, mà nó suýt đâm sầm vào 1 em ghế đá ngự trên bờ hồ. May do phản xạ có được từ thời hư hỏng tối tối mò lượn mép Hồ Tây soi đèn ngắm các đôi chút chít mà nó kịp phanh lại trong hú vía.

Thôi thế là cũng xong, qua được đó thì mọi thứ đơn giản hơn, chỉ việc vòng tránh những đoạn đường không ngập, tranh thủ ngắm những cặp chân trần (hiếm có) trắng nõn của những anh CSGT đang làm nhiệm vụ, tranh thủ vượt đèn đỏ hoặc đi ngược chiều những chỗ các anh vì đi giày nên ko dám ra mặt sợ ướt, thì chúng cũng đi về đến nhà. Thôi thì tự nhủ, mình thì bị ngập, chúng nó (những kẻ chờ mưa ngớt mới đi), thì sẽ bị tắc đường. Mà đúng là tắc thật, cầu được ước thấy!!!

Nguồn: Miu hâm

No comments: