Buổi trưa... Nơi làm việc sắp thành cũ kĩ. Nghe Cry của James Blunt, tự nhiên thấy cuộc đời sao mà đơn giản, ngay đến cả việc khóc cũng đơn giản: If you want to talk about it once again, on you I depend. I’ll cry on your shoulder, you’re a friend!. Rồi "You and I have lived through many things"... tự nhiên nhớ lại những người bạn. Có người giờ không còn là bạn. Có người đã từng là bạn nhưng mình đã đánh mất. Có người đã đi cùng mình nhiều năm. Có người chỉ mới vài tháng... Có người mà ngay từ đầu, mình không nghĩ là sẽ trở thành bạn. Và cũng có những người làm mình thấy nuối tiếc. Nhưng tìm được 1 người để nói câu "You’re a friend" là điều không phải lúc nào cũng giản đơn...
Những ngày làm việc uể oải, mệt mỏi, tẻ nhạt và không chút hứng thú vẫn chầm chậm trôi qua... Chưa biết tiếp theo sẽ thế nào. Có thể sẽ là bắt đầu từ 1 điều gì đó rất khác. Chắc chắn sẽ phải bắt đầu. Tự nhiên thấy sốt ruột.
Chán!
Thế giới ngày nào cũng thế. Nhỏ bé và nhiều chuyện vớ vẩn, lặt vặt
-------------------------
MH Bài viết cũ hả em? Bao lâu rồi mà đã gọi là cũ? Thế bây giờ có còn suy nghĩ, cảm nhận như thế này không em? Mình vẫn là mình mà. Tất nhiên, "women are like waves", cảm xúc của phụ nữ chúng mình cứ lên lên xuống xuống như vậy thôi mà em. Chúc em mọi điều tốt lành và trân trọng những gì em yêu thương. Chị Hòa.
P.S. … Gần 1 năm trước chị ạ. Bài viết cũ thì nhiều lắm, đọc lại nhiều lúc có cảm giác như hiện tại đang là 1 cuốn film quay chậm của quá khứ... thế nên chẳng muốn viết điều gì mới nữa... sao con gái không thể bớt đa cảm đi chị nhỉ? Sao con gái cứ mang về mình những đa đoan, tự cứa lên mình những vết xước, tự mình xót xa mình?
Tết anh chị với bé Mỹ Anh có về không nhỉ?
No comments:
Post a Comment