Thursday, July 31, 2008

Nghĩ và viết

332 magnify

1. Mới ra trường, đi café. Bạn ngồi đối diện điềm nhiên bảo: G trả tiền nhé, vì giờ mày làm được nhiều tiền hơn bọn tao. Uh, thì trả. Nhưng…

Không hiểu người ta dựa vào thông tin nào để nói tôi kiếm được nhiều tiền hơn họ? Trong khi họ làm bao nhiêu một tháng tôi ko biết. Và như thu nhập mỗi tháng của tôi ra sao người ta cũng không hay. Mà nhiều hay ít, bạc tỉ hay vài xu lẻ thì cũng phải lao động mới có. Và nếu tôi có một mức thu nhập cao hơn như người ta nói, thì trước hết là do sự cố gắng của tôi, là sức lao động của tôi mà có. Không ai trả tiền thuê nhân viên về ngồi không. Muốn kiếm tiền, không cách nào khác ngoài sự nỗ lực cố gắng của bản thân. Bởi tiền không từ trên trời rơi xuống cho mà tiêu xài. Ngay cả phường ăn cướp cũng phải suy nghĩ động não tính đường nào cho an toàn và ít rủi ro nhất, có phải cứ lao bừa vào giựt đồ người ta được đâu? Vậy nên, nếu không cố gắng lao động để chi trả cho những nhu cầu của mình, thì đừng hy vọng ai đó có thể chìa tay ra trả cho bạn. Ít nhất cũng là tôi. Vì chẳng có lý do gì để phải mang mồ hôi công sức của mình ra để trả cho những người không thân thích cũng chẳng phải họ hàng.

2. Vài lần, nghe bồ câu báo tin, là có một số bạn/người quen thắc mắc: có bao giờ bạn G trả tiền ăn hay café cho mọi người không?

Câu hỏi này, phải hỏi lại những người bạn của tôi. Những người tôi thực sự coi là bạn. Và cả những người đã coi tôi là bạn. Bởi nếu tôi tự trả lời thì hoá ra là thanh minh cho mình. Mà nhu cầu phải thanh minh với ai đó về cuộc sống của tôi là chưa bao giờ có. Chuyện này có vẻ mâu thuẫn với câu chuyện trên, vì tôi không có nhu cầu chi trả tài chính cho những người không phải người thân của mình. Nhưng ít nhất cũng không đến mức phần ai nấy trả, hoặc chia đều. Vẫn có những người, thậm chí tôi có thể đưa cả ví của mình cho họ mà không chút ngần ngại. Và nếu như bạn còn thắc mắc tại sao tôi chưa 1 lần chủ động mời hay trả tiền cho bữa ăn của bạn, hãy tự hỏi lại mình và trả lời câu hỏi: tại sao tôi mời người khác mà không mời bạn? Người sĩ diện háo danh, ưa hào nhoáng bên ngoài có thể mời bạn đến nhà hàng này, ăn món nọ… để được tiếng thảo với bạn. Tôi thì không. Tôi không có nhu cầu phung phí sức lao động của mình vào những thứ mà tôi thấy là không đáng và không cần thiết. Và càng không có nhu cầu chi trả cho những người không hiểu hết giá trị và không biết quý sức lao động.

3. Mọi người đi ăn, đi cafe. Bạn đứng lên về trước. Thường thì người về trước sẽ đểại phần chi phí của mình để thanh toán. Nhưng không dưới 3 lần bạn đứng lên kèm theo câu "trả hộ nhé" rồi đi thẳng.

Rõ là bực cái thái độ nhé. Hộ là hộ thế nào? Thay vì để người khác trả hộ bạn, sao bạn không trả hộ nguyên buổi cafe đó đi. Bạn chỉ cần nói câu đó xong là... đi thẳng. Không cần biết người ngồi lại đó có đồng ý "hộ" bạn hay không. Mà ngay cả khi người ta muốn giúp bạn, nhưng lỡ mà không đủ tiền thì làm sao? Đã là nhờ người khác, ít nhất cũng phải nói năng cho tử tế. Và chờả lời có đồng ý giúp bạn không chứ. Nói chưa dứt câu đã bỏ đi vậy, khác nào ép người khác phải "gánh" phần của bạn. Chưa kể một số thành phần đi chơi chung, tham gia mọi trò, chỉ đến phần "lệ quyên" mới gãi đầu gãi tai rằng hết, không đủ... Không có, sao không nói từ đầu. Không ai hẹp hòi đến mức bạn khó khăn một chút mà gạt bạn ra ngoài. Nhưng kiểu ép người khác vào chuyện đã rồi thật khó chịu. Đĩa bạn, bạn ăn. Ly bạn, bạn uống. Có ai tranh phần đồ ăn thức uống của bạn không, mà phải móc hầu bao trả giùm bạn? Lúc bạn ăn, uống, sao không nhờ những người mà bạn nhờ trả hộ đó ăn uống hộ luôn đi???


Liên quan đến tiền, công nhận là lằng nhằng rắc rối. Nên để tránh rắc rối, tối nhất là sòng phẳng: tiền ai đó xài, đừng có vay mượn của ai (nếu có, cũng chọn mặt mà mượn lòng người). Có nghĩ là mình làm ra ít hơn người ta thì cũng cố mà làm tốt hơn, để có nhiều tiền hơn thay vì ngồi đó mà so bì, mà đòi hỏi cái người thu nhập cao hơn đó phải chi trả cho mình. Và cũng đừng có vì mình xài hoang phí nên nghĩ người ta cũng hoang phí như mình, hoặc là cố adua mà chạy theo. Không có đâu. “Thấy vậy mà không phải vậy” à thích câu này của dân Nam. Người ta làm được không có nghĩa là mình cũng làm được đâu nhé.

P/s:
1. Entry này không có ý định ám chỉ ai. Ai tự vơ vào thì cũng đừng trách tôi kiếm chuyện.
2. Những chuyện này đã từng xảy ra, và chắc sẽ còn xảy ra. Bởi những chuyện như thế này không bao giờ là cũ

-------------------------

Tree … Đời lắm chuyện thật!
H em thấy ai cũng cần tiền, nhưng lại vì tiền mà có nhiều điều ko hay ho dành cho bản thân , lương tâm và suy nghĩ của mình

Saigo… hì, tớ cũng thế đấy, nếu không phải là người mà tớ quý mến, thì luôn phải sòng phẳng, tớ từng níu áo 1 anh lại và bảo, về thì cứ việc về, nhưng tiền vẫn phải để đây đấy :))

ZOS Bạn Gừng ơi hum nào đi uống nước đi, mình cưa đôi tiền nhé.
MỖi người một tính một nết, dưng mà trong chuyện tiền bạc thì phải sòng phẳng nhể.
Mà mày lăng xê tao vào cái Friends trong Blogroll đi. hôm nay mo ứi để ý nha. ke ke.
*Tớ nắm tử vi của bạn roài đấy. Chuyện tiền bạc bạn khỏi lăn tăn đê.

ATHENA Ha ha, dạo này hình như chim lợn hâm mộ chị hay sao ấy nhẩy? Hót suốt thôi. hie hie Con nào hót cứ hót, nó hót cho đồng loại nó nghe chứ, mình nghe chả hiểu đâu, mà cũng chả cần phải hiểu nhờ ...

P.S. … @Tree: Đã là đời, thì sẽ không bao giờ ít chuyện em ạ. Nhưng lắm chuyện ở đâu thì kệ, miễn sao đừng chạm tới mình
@LK: Những lúc túm áo níu lại thế đã nhỉ. Tớ cũng đã từng...
@Khanh: Bạn mà muốn vào blog roll thì mời tớ cafe đi :P
@Vân: Chim chuột gì, dạo này chị cô nhảm, thích viết vậy đấy. Coi vậy mà ko ít đứa giật mình ha ha

ngau Bọn này rách việc.
Mình đi cafe ai muốn trả thì cho trả, ko ai trả thì mình trả, xong :D

P.S. … nhưng mà các bạn í ko phải là bạn Ngâu!
Hình như chưa cafe với Ngâu bao giờ :P

ha_hn… " Tra tien di con kia! Lam nhieu xien the khong may tra thi ai!" hehe

P.S. … @Hà: Ta chỉ trả tiền cho giai bé thôi nàng ơi (bù lại, bác của giai bé toàn trả tiền ăn + cafe cho ta he he). Mau mau mang giai bé về đây chơi đi

No comments: